Trương Lãng trợn mắt:
- Những khó khă này sớm không đến muộn không đến tại sao lại đến lúc này.
Điền Phong thâm ý nhìn Trương Lãng mà nói:
- Chúa công những chuyện này không đơn giản như bên ngoài.
Trương Lãng cũng không ngu, liền nói:
- Ý của Phù Hạo chẳng lẽ là có người khơi mào thị phi cho chúng ta gây chiến.
Điền Phong gật đầu khuôn mặt ngưng trọng mà nói;
- Không thể loại trừ khả năng này.
Trình Dục lại suy tư nói:
- Từ đó Giang Hạ thăng cấp Giao Châu không thể yên tâm, xem ra chúa công cần phải rút thêm binh lực rồi.
Điền Phong lạnh lùng:
- Đây tuyệt đối là do Tào Tháo xui khiến đoán chừng hắn sợ chúa công nắm đằng chân phía sau bọn hắn cho nên mới khơi mào Lưu Biểu để chúng ta phải mệt mỏi ứng phó.
Trình Dục thở ra một tiếng mà lắc đầu nói:
- Tào Tháo quả nhiên lợi hại tặng lễ vật cho chúa công, để ổn định Duyện Châu lại khơi mào địch nhân bốn phía, cho chúng ta không thể thong dong tiến binh.
Trương Tuyên gật đầu lại phụ họa nói:
- Hạ quan hiện tại minh bạch tại sao chúa công lại muốn trừ Tào Tháo trước.
Mọi người yên lặng một mảng.
Trương Lãng nhìn quanh chậm rãi nói.
- Hiện tại chẳng những phải xuất binh mà chỉ sợ phải trở mặt với Lưu Biểu.
Điền Phong hít sâu một hơi bực tức nói:
- Lưu Biểu chết tiệt, ngày đó Tôn Sách giữ hắn ở Giang Hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-tam-quoc/2774196/chuong-312.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.