Lữ Bố kinh ngạc nhìn Trương Lãng, sau nửa ngày Trương Lãng lại nói tiếp:
- Kỳ thật Lãng muốn cùng tướng quân liên thủ, như vậy có thể tranh hùng thiên hạ, mà cũng có thể vì muôn dân trăm họ xuất nhiều phần lực.
Trong mắt của Lữ Bố hiện ra vẻ cuồng hỉ.
Mà Cung Trần thì run lên, dựa vào điều mà hắn hiểu về Trương Lãng thì người này miệng nam mô bụng bồ dao găm chỉ sợ lần này khó thoát thân rồi.
Cung Trần ảo não nhìn Lữ Bố, Lữ Bố đúng là một gia hỏa đơn thuần.
Đúng lúc này một ánh mắt nóng rực nhìn về phía hắn Cung Trần không khỏi ngẩng đầu lên đúng là Trương Lãng đang nhìn hắn.
Trương Lãng thấy Cung Trần nhìn về phía mình liền gật nhẹ đầu.
Cung Trần miễn cưỡng nở ra nụ cười, ánh mắt của Trương Lãng khiến hắn không suy đoán ra điều gì.
Trương Lãng thấy Cung Trần cúi đầu xuống thì cười ha hả quay đầu nói:
- Lữ Bố tướng quân, có phải người đứng sau chính là Cung Trần đa mưu túc trí không?
Lữ Bố gật đầu tự hào nói:
- Tướng quân đoán không sai người này tuy là bộ hạ nhưng Lữ Bố đối đãi như là huynh đệ.
Trương Lãng gật đầu khó trách sau này tiểu Bái bị phá, Lữ Bố bị giết Cung Trần thề sống thề chết không hàng.
Trương Lãng cười nói:
- Trần Văn Đài tiên sinh Trương Lãng cũng đã sớm nghe nói, có thể sánh với Quản Trọng Nhạc Nghị, hai người đã như tay chân thì còn đứng đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-tam-quoc/2774188/chuong-308.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.