Đúng lúc này có binh sĩ thông báo:
- Chúa công có người cầu kiến.
- Là nàng?
Trương Lãng kinh ngạc, sau khi lần trước lấy được Bích Ích đao hắn cũng không gặp lại Bồ Nhu.
Bồ Nhu vừa đi vào Trương Lãng nhìn thấy thì cười ha hả hóa ra Bồ Nhu trên mặt đầy tro bụi, còn có mấy cái rễ cỏ trên đầu, hình tượng buồn cười.
Bồ Nhu không để ý liền giận dữ nói:
- Cười cái gì, không phải là vì tướng quân mà ta mới trở nên vậy sao.
Trương Lãng híp mắt nói:
- Sao cô nương lại biến thành như vậy giống hệt ăn mày.
Bồ Nhu dùng sức đạp mạnh bỗng nhiên ném một thứ cho Trương Lãng.
- Đây là thứ mà ngươi muốn, sau khi lấy được phải thực hiện lời hứa.
Trương Lãng nhìn thấy đó là một cây thanh ngân quạt xếp thì liền nói:
- Đây chẳng lẽ là quạt lông ngỗng.
Bồ Nhu cười khẩy:
- Đúng thế.
Trương Lãng đại chấn tinh thần;
- Ha ha đúng là than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi trời giúp ta rồi.
- Tướng quân đừng cao hứng quá sớm.
Trương Lãng hỏi:
- Sao vậy?
Bồ Nhu nói:
- Ta chạm phải tổ ong vò vẽ sư muội ta sau khi biết được người nào lấy trộm quạt chỉ sợ sau này sẽ vô cùng vô tận truy sát.
- Sao?
Trương Lãng trừng to mắt không tin kêu lên.
Bồ Nhu làm như không thấy mà nói:
- Cây quạt xếp này trước kia dùng rồi phương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-tam-quoc/2774185/chuong-306.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.