Cam Ninh một cước đá binh sĩ bay ra xa, tức giận nói:
- Sợ cái gì? Lúc trước yêu đạo Trương Giác rải đậu thành binh chẳng qua chỉ là thủ đoạn gạt người nham hiểm, nếu còn ai nói lời trốn chạy thì giết không tha!
Trước uy chấn của Cam Ninh, thuộc hạ của gã lo sợ phập phồng không có ý định chạy trốn nữa.
Cam Ninh thì tướng quân đi đầu làm gương, chỉ cần Trương Lãng không động, gã cũng yên lặng theo dõi tình thế.
Dương Dung nhìn đôi mắt hưng phấn của Trương Lãng, vui mừng hỏi:
- Lão công, không lẽ là Trương Ninh đến?
Trương Lãng gật đầu.
Dương Dung như trút được gánh nặng, thở hồng hộc, thì ra nàng đã mệt lắm rồi.
Trong giây phút hai người nói chuyện thì tình hình lại xảy ra biến đổi. Trong một cánh rừng rậm không xa truyền đến tiếng kim chuông quái dị. Tiếng chuông này rõ ràng khác với tiếng chuông của Linh Đang binh. Thanh âm cực kỳ thánh thót, tiết tấu dồn dập, lúc cao lúc thấp, khi nhẹ khi nặng. Tựa như nhà có thân nhân chết khóc lóc thảm thiết, như oán như than, nức nở rền rỉ.
Đám binh sĩ còn chưa hồi phục tinh thần khỏi nỗi sợ tiếng chuông thì không trung bỗng chốc bay tới mấy chục mũi tên mang theo khói.
Tên rơi trên mặt đất bắt đầu bốc khói lên. Đỏ, trắng, xanh, sương khói các loại màu ở trên không trung bay bổng.
Đám lính bản năng bịt mũi, cho rằng trong khói có độc.
Trương Lãng nhân thời điểm cực tốt này bắt đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-tam-quoc/2774121/chuong-276.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.