Mấy tộc trưởng cũng không hề nghĩ ngợi mà đáp ứng, Trương Lãng hỉ hoai lập tức bóng gióng nói:
- Mãnh tướng quý tộc Mao Kiệt Mao Anh liên tiếp hoành hành vô địch, hơn nữa còn có cả trí giả nếu không quân ta làm sao thương vong nhiều như thế.
Mao Cam lúc đó liền nói:
- không dám thắng trận là do một quân sư chỉ điểm mà thôi.
Trương Lãng liền hứng thú:
- Không biết quân sư là ai?
Mao Cam liền nói:
- Quân sư là nhân sĩ Tương Dương họ Bàng tên Thống.
Trương Lãng nghe tên thì vô cùng kinh ngạc và cuồng hỉ, hắn liền hỏi:
- Bàng Thống hiện tại ở đâu?
Mao Cam liền đáp:
- Hắn bỏ đi rồi Bàng Thống khích lệ chúng ta hàng tướng quân nhưng chúng ta không nghe cuối cùng Bàng Thống sau ngày đó đã biến mất vô ảnh vô tung.
Trương Lãng trong lòng tràn đầy tư vị, có lẽ Bàng Thống không muốn theo mình.
Hắn bỗng nhiên đứng lên nói:
- Phụng Hiếu nguyên Hạo Tử Bố Trọng Đức hôm nay ta có một lời không hay nói cho các ngươi.
- Chúa công mời nói.
Điền Phong vẫn cung kính nói.
Trương Lãng ngẩng đầu nói:
- Loạn thế xuất anh hùng nếu bàn về dã tâm thì hiện tại không ai bằng Tào Tháo và Viên Thiệu hiệp thiên tử lệnh chư hầu.
- Chúa công nói không sai.
Trương Chiêu gật đầu.
- Mà nói tới cao thủ thì không ai hơn được Lữ Bố một ngựa Xích Thố thiểm điện nghìn dặm cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-tam-quoc/2774073/chuong-252.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.