Trương Lãng thân thể cao lớn xuất hiện ở cửa ra vào, Điều Thuyền ngạc nhiên hô lên một tiếng, nhào tới đầu tiên, tiếp theo là Mi Hoàn, hai người đều ôm chặt lấy Trương Lãng không chịu buông tay. Hơn nữa thân thể mềm mại lại run lên không ngừng. Thái Văn Cơ chậm hơn một bước, chỉ có thể ngu ngốc đứng bên cạnh, ngây thờ nhìn người mình ngày đêm mong nhớ cả trong giấc mộng.
Trương Lãng nhẹ nhàng vỗ đôi vai mềm yếu của các nàng, vô cùng yêu thương nói:
- Bảo bối, đừng khóc, ta đã trở về các nàng nên vui mới đúng chứ.
Trương Lãng nói chưa dứt lời, vừa nhắc tới hai nàng liền nghĩ tới nỗi tương tư dày vò, không khỏi khóc lên thành tiếng.
Trương Lãng đau lòng ôm lấy các nàng, nhìn thấy thân thể gày gò của nàng Vân Cơ phía trước.
Giọt nước mắt từ đôi mắt phượng hoàng rơi xuống, đã hơn có chút sưng đỏ. Môi anh đào mở ra, bộ ngực phập phồng mạnh mẽ. Nhìn bộ dạng yếu đuối của nàng, Trương Lãng trong lòng rung động, nhẹ nhàng buông hai mỹ nư ra, đi tới trước mặt Văn Cơ, nhìn nằng thắm thiết.
Văn Cơ rốt cuộc không khống chế nổi chính mình, ôm lấy Trương Lãng vui mừng khóc òa lên.
Trương Lãng nhẹ nhàng nói:
- Nghe Dung nhi nói nàng bị bệnh, đúng là nha đầu ngốc, sau này nàng nhất định phải dưỡng bệnh cho tốt.
Văn Cơ tựa trong lồng ngực Trương Lãng, nội tâm như muốn tan ra. Chỉ biết nhếch cái miệng nhỏ nhắn cố hết sức gật đầu. Hình dung ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-tam-quoc/2774036/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.