Đang lúc Trương Lãng thầm than khổ thì Cao Lãng bỗng nhiên ở bên cạnh lên tiếng, giọng nói vẫn mang theo kiêu ngạo và lạnh nhạt.
- Đại đội nhân mã của Viên công tử không ra nửa canh giờ sẽ đuổi kịp, rốt cuộc các ngươi có đi hay không?
Trương Lãng giật nảy mình nói:
- Không phải chứ? Chắc họ sẽ không nhanh như vậy đã đuổi kịp đi?
- Buồn cười. Ta vốn tưởng ngươi còn có chút bản lĩnh, không ngờ ngươi ngu như vậy. Trên đường đi Cao Lãng thỉnh thoảng để lại ký hiệu, nhân mã của Viên công tử chắc chắn theo sát phía sau. Chỉ cần các ngươi ngừng lại hơi lâu là lúc cùng đường.
Giọng điệu của Cao Lãng cực kỳ cuồng ngạo, dường như hoàn toàn quên chuyện mới rồi. Chỉ có từ hành động gã thỉnh thoảng che ngực phải, khuôn mặt trắng bệch mới nhìn ra lúc nãy người này đúng là bị thương.
Trương Lãng thấy việc đã gấp lắm rồi, vội vàng đẩy hai cô gái lên xe. Khi Cao Lãng khó khăn định leo lên xe ngựa thì Trương Lãng quái lạ nhìn gã.
Hắn nói:
- Không phải chứ, da mặt của ngươi cũng dày quá vậy? Thật sự cho rằng ta không nỡ giết ngươi hả?
Cao Lãng hừ lạnh nói:
- Muốn giết cứ giết, nhưng ngươi đừng mơ khinh bạc Chân phu nhân. Còn nữa, chỗ này chỉ có một chiếc xe ngựa, tại hạ không lên thì sẽ phải ở lại nơi vắng vẻ này rồi, sau này làm sao hoàn thành nhiệm vụ chứ?
Trương Lãng cố ý ra vẻ bực tức trừng gã, trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-tam-quoc/2774023/chuong-228.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.