Đôi mắt Cao Lãng bắn tia sáng bốn phía quét người Trương Lãng một vòng, thấy hắn cầm một thanh cương đao Viên phủ chuyên môn phân phối, hời hợt vác trên vai, biểu tình không đem gã để vào mắt thì nhíu mày.
Trong lòng Cao Lãng không vui, lạnh lùng nói:
- Dưới thương của Cao ta không giết hạng người vô danh. Hãy nêu ra danh tính của ngươi, nói ra mục đích lẻn vào phủ đệ của Viên công tử, sau đó ngoan ngoãn giao ra Chân Mật, có lẽ ta sẽ ban cho ngươi toàn thây.
Trương Lãng cười híp mắt, nói với Cao Lãng rằng:
- Ha ha, ngươi cho là ta là con nít ba tuổi hả? Ngươi nói chuyện có suy nghĩ chưa đấy?
Cao Lãng nhướng mày, mắt lóe sát khí càng đậm hơn, thản nhiên nói:
- Ngươi chỉ có một con đường, có biết là đường nào không?
Trương Lãng tất nhiên biết Cao Lãng muốn nói cái gì, nhưng hắn chẳng chút quan tâm nói:
- Tất nhiên là ta mang hai vị đại mỹ nữ rời khỏi đây. Mà Cao đại tướng quân ngươi thì có thể yên giấc ngàn thu rồi!
Nói xong hắn còn cố ý ngoái đầu nháy mắt với Chân Mật.
Vốn Chân Mật căng thẳng muốn chết, Trương Lãng làm vậy khiến nàng bất giác khẽ cười, tinh thần thả lỏng.
Tuy nhiên nàng vẫn khẽ hừ một tiếng, miệng nói thầm:
- Miệng lưỡi trơn tru.
Nhưng Trương Lãng vẫn thấy ra trong mắt nàng tràn đầy ý cười.
Ngược lại, Cao Lãng bắt đầu bị sự kiêu ngạo của đối phương chọc giận, trong mắt dần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-tam-quoc/2774019/chuong-226.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.