Chân Mật hếch cái miệng nhỏ nhắn lên, tức giận nói:
- Có quỷ mới sợ hắn. Nếu như không phải vì người nhà….
Chân Mật hình như hiểu ra điều gì đó lại vội vàng dừng lại nói:
- Tại sao ta phải nói chuyện này với ngươi.
Đến đây, Trương Lãngđã hiểu thêm một chút về Chân Mật. Một người con gái băng tâm Ngọc Khiết, thông minh hiền lành trong trắng. Trong lòng không khỏi cười thầm nói: còn sợ ta lừa tiểu nha đầu này.
- Viên Hi đã đến.
Trương Lãng nói nhỏ.
- Ngươi còn muốn lừa ta? Bổn tiêu thư sẽ không dễ mắc mưu đâu.
Chân Mật biểu hiện ra vẻ mặt thành thục, dáng điệu thiếu nữ đáng yêu.
Trương Lãngnhìn Chân Mật dương dương đắc ý, trong lòng buồn cười đến rụng răng.
- Trùng trùng
Âm thanh vang lên, hai cánh cửa mở ra.
Người đạp cửa bước vào mặc áo bào, mặt mũi tràn đầy khí khái của người thiếu niên hào hùng.
Lúc này biểu hiện trên mặt vô cùng sốt ruột, vừa mở cửa bèn nói to:
- Chân Mật, nàng không sao chứ?
Chân Mật trong lòng lo lắng, không ngờ Viên Hi đã đến thật, thế này thì làm sao giải thích với hắn được?
Trương Lãngthấy Chân Mật trong lòng rối loạn, thấy rằng đây là cơ hội tốt để gỡ bỏ khó khăn, tay phải thừa lúc Chân Mật buông lỏng tay, bắt được bàn tay trắng nõn của nàng, điểm huyệt nàng. Đổi một chưởng cầm lấy cây đao trên tay nàng, xoay người lại, luồn ra sau lưng ôm lấy cổ nàng.
Chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-tam-quoc/2774013/chuong-223.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.