Đoạn đường này người đi lại thưa thớt, nhà nông khó tìm, đây cũng là nguyên nhân đạo tặc hoành hành.
Năm trăm hắc ưng vệ ở phía trước phân thành mấy đội nhỏ, tất cả đều đề phòng sự cố tận lực bảo vệ Trương Lãng.
Chưa từng nghĩ rằng tới miền Nam mùa đông cũng rét lạnh như thế, gió rít gào thét, tuy nhiên Trương Lãng là tinh anh của bộ đội đặc chủng biểu hiện của hắn vẫn vô cùng tiêu sái, hai mắt hữu thần phóng ra phía xa xa lờ mờ có thể thấy đường nhỏ và các dãy núi nguy nga.
từ Nhữ Âm đến Nam Đột tiến lên một bước đều vô cùng khó đi, càng lúc càng có nhiều đạo tặc qua lại nhưng bọn chúng ít người không dám xâm phạm.
Trương Lãng nhìn qua ngọn núi cao lồng lộng trong lòng khoáng đạt không khỏi xông lên hào khí mãnh liệt, khóe miệng của hắn cười lạnh mà nói:
- Dư tặc Khăn Vàng ta còn có chuyện tại thân các ngươi nếu như cũng an phận thì yên ổn ở trong hang ổ chúng ta nước sông không phạm nước giếng, nếu như các ngươi dám động thủ trên đầu thái tuế thì chỉ trách các ngươi không muốn sống nữa.
Hai mắt của hắn ánh lên lệ quang di chuyển lên xe ngựa nói với Yến Minh:
- Chúng ta đi.
Yến Minh hưng phấn ứng tiếng, trường tiên giơ lên tuấn mã hí dài, phóng chạy như điên, cùng lúc này mấy trăm hắc ưng vệ cũng tiến lên.
Khí trời bên ngoài khá rét lạnh, nhưng cảnh sắc rất đẹp giống như là thiên đường trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-tam-quoc/2773858/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.