Trương Lãng khí thế không ngăn chận được đối phương, ngược lại càng kích thích ý chí chiến đấu mãnh liệt của đối phương. Thật sự là chuẩn bị không kịp, trong nội tâm thầm kêu cha mẹ. Nét mặt lạnh lại, hoàn thủ đao toàn lực xuất kích, không chút do dự.
Hai người qua lại đánh khoảng ba mươi chiêu. Toàn bộ chiến trận chỉ nghe thấy tiếng đao thương va chạm. Tư thế hào hùng, kích động nhân tâm.
Trong thời điểm mấu chốt, Trình Dục bấy giờ thu binh lại.
Không phải y nhìn ra được sự khó khăn của Trương Lãng, mà là xem hai người đánh nhau thật sự là hung hiểm vạn phần. Không chỉ chính mình hãi hùng khiếp vía, mà ngay cả Từ Thứ cũng lo lắng không yên, đổ mồ hôi lạnh. Không thể tưởng tượng được Tôn Sách lại dũng mãnh thiện chiến như vậy. Tuy trong nội tâm rất kinh ngạc về võ nghệ của Trương Lãng, nhưng vạn nhất có điều không hay xảy ra, Từ Châu binh biết làm gì cho phải.
Trương Lãng trong nội tâm thở dài một cái, thiếu chút nữa muốn ôm lấy hai người. Trong lúc hắn đang suy nghĩ, chiến mã quay đầu trở lại, cố hết sức không cho Tôn Sách chứng kiến hai tay mình đang kiệt lực phát run, cố tình nở nụ cười:
- Tôn Bá Phù quả nhiên là anh hùng đương thời. Chỉ tiếc ngươi lại là thủ hạ của Viên Thuật. Đáng tiếc cho một nhân tài như người.
Ánh mắt Tôn Sách hiện lên một thần sắc phức tạp, không thể không nghĩ một đằng nói một nẻo:
- Trương tướng quân cớ gì lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-tam-quoc/2773784/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.