Vốn mấy hôm trước Viên Thuật liên tục chiến bại. Hai ngày nay đều co đầu rụt cổ không ra, lại để cho Trương Lãng hoài nghi phải chăng đã theo đường khác mà tấn công Hu Dị, nên phân tán một số người gác đường quan trọng. Khi phát hiện địch nhân thì nổi khói lửa làm hiệu.
Không nghĩ tới hôm nay lại xuất binh khiêu chiến rồi.
Từ Thứ như có điều suy nghĩ, sắc mặt có chút không tin nói:
- Viên Thuật phái binh xuất chiến rồi sao?
Lúc này lại có binh sĩ báo tin Viên Thuật phái binh đến khiêu chiến.
Trình Dục tay vuốt tóc mai, sắc mặt mê hoặc nói:
- Hai ngày trước đại quân Viên Thuật co đầu rụt cổ không ra. Hẳn là đã có cách phá đi kế sách của ta.
Từ Thứ gật đầu đồng ý, nói với Trương Lãng:
- Chúa công, Viên Thuật đã nghĩ ra cách phá chiến thuật liên hoàn mã rồi. Quân ta không thể giao chiến.
Trương Lãng cau mày, trầm giọng nói:
- Quân ta đang khí thế. Nếu như lúc này không chiến thì tất sẽ khiến cho binh sĩ khó hiểu.
Trương Liêu vẻ mặt khẩn cầu, tiếp lời nói:
- Nếu không thể dùng Liên hoàn mã thì thuộc hạ nguyện mang binh xuất chiến.
Trương Lãng gật đầu. Ý của hắn cũng là như thế. Bất luận thật giả, phái binh xuất chiến là điều tất nhiên.
Hắn hạ lệnh cho Trương Liêu lãnh năm ngàn binh ra khỏi thành ứng chiến. Còn mình thì cùng chúng tướng đứng trên thành nhìn cuộc chiến.
Đứng trên cổng thành, tầm mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-tam-quoc/2773780/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.