Điền Phong cũng vui vẻ tiếp lời:
- Hắn đương nhiên không biết. Chính vì hắn nghi thần nghi quỷ, nên mới do dự không đưa ra quyết sách. Lừa gạt ba vạn binh Tuân Chính không tính, ngay cả Trương Huân cũng mang binh đi. Lần này thật sự là đặc sắc tuyệt luân. Lúc đến dưới thành, chọn một khoảng đất bằng, quân ta xuất động thiết giáp liên hoàn mã. Xem bộ dạng giật mình của bọn chúng nhất định là rất có ý tứ.
Trương Liêu bởi vì đánh thắng trận mấy ngày nay nên sinh ra tâm tình khoái đạo:
- Đương nhiên miệng lớn có thể nuốt cả cái đầu bò.
Quách Gia đối với lời nói khoa trương của Trương Liêu không thèm để ý, nhẹ gật đầu, bỗng nhiên nở nụ cười giả tạo nói:
- Nếu trước đó lại bị đánh một phen, ta tin Viên Thuật nhất định là xanh mặt, so với lão mẫu trong nhà chết còn khó coi hơn.
Mọi người đồng thời cười to, hào khí ngất trời.
Trình Dục trên mặt lại hiện lên một tia gian sắc, dương dương tự đắc nói:
- Mẹ của Viên Thuật chết, tối đa cũng chỉ khóc rống, nghẹn ngào vài giọt nước mắt. Nếu như mất đi Hoài Nam Thọ Xuân thì cái đó thật muốn chui đầu vào rọ, chết đi còn hơn.
Mọi người ánh mắt sáng ngời, đồng thời minh bạch ý tứ trong lời nói. Chỉ có Quách Gia là chỉ cười tương đối.
Trương Lãng thấy mọi người chê cười, không coi Viên Thuật ra gì thì thật sự cảm thán, cũng lên tiếng nói:
- Viên Thuật lần này thảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-tam-quoc/2773770/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.