Dương Dung thấy ánh mắt đầy xâm lược của Trương Lãng thì cảm giác không ổn, vội vàng giãy dụa khỏi vòng tay hắn, lớn tiếng mắng:
- Ta kêu huynh rời giường thôi chứ bộ! Lão công dê xồm, mặt trời sắp xuống núi rồi kìa!
Trương Lãng gian tà cười, vừa vuốt khuôn mặt trái xoan, vừa cười hắc hắc bảo:
- Mặt trời có khuất núi thì ta cũng muốn hoan hảo với Dung nhi một phen đã.
Dương Dung vừa xấu hổ vừa căng thẳng, ra sức vùng vẫy, trách mắng:
- Dê chúa! Mi Trúc đến tìm huynh bàn về việc cưới Mi Hoàn kìa!
Trương Lãng chấn động, thế này mới nhớ ra việc chính, vội vàng bò dậy.
Dương Dung u oán liếc hắn, dịu dàng giúp hắn thay quần áo. Sao Trương Lãng không nhìn ra được, theo hắn nói thì là con giun trong bụng, hai người đều biết rõ về đối phương.
Trương Lãng dịu dàng cười nói:
- Dung nhi, uất ức cho muội rồi.
Dương Dung bỗng nhéo mạnh cánh tay Trương Lãng, thở hổn hển kiêu căng nói:
- Đừng có được lợi còn ở đó vênh váo!
Trương Lãng lúng túng cười khan hai tiếng.
Dương Dung bỗng vươn tay dịu dàng vuốt khuôn mặt kiên cường của Trương Lãng, mắt phượng nhu tình như nước, hơi thở như lan nói:
- Lão công, chỉ cần trong lòng chàng còn có thiếp, dù thiên hạ này chàng chiếm hết cỏ dại thì cũng không sao cả.
Trương Lãng trong lòng rất là cảm động, nghiêm mặt nói:
- Dung nhi, nếu sau này ta làm hoàng đế thì muội chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-tam-quoc/2773734/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.