Trương Lãng ngây ra tại chỗ, không ngờ Đào Khiêm có đại nghĩa như vậy, thương dân như con. Vì Từ Châu, vì đại Hán có thể hy sinh quyền lợi của con cháu mình, đây không phải là phiên bản Bạch Đế thành, Lưu Bị ủy thác cho Gia Cát Lượng sao? Nhưng Trương Lãng sao mà như Gia Cát Lượng được. Tuy mình muốn có địa bàn, nhưng biết đến Từ Châu còn ít, chưa đủ năng lực tiếp nhận nó.
Hắn không chút do dự lắc đầu nói:
- Đào công đừng lo nghĩ nhiều, gia nội của ta là Dương Dung giỏi về y thuật, thường có thể khởi tử hồi sinh, giải trừ các chứng bệnh hiểm nghèo. Nghe Đào công bị bệnh, nàng đặc biệt đến thăm.
Trong mắt Đào Khiêm lóe lên kinh ngạc, nhưng ông không phản đối, để Dương Dung xem bệnh.
Tuy không có thiết bị chữa bệnh của thế kỷ hai mươi mốt, dùng vọng, văn, lại, vấn của trung y thì có chút khó khăn, nhưng Dương Dung học chính là tinh hoa trung y năm ngàn năm, cho nên nàng rất tự tin bắt mạch cho Đào Khiêm, sau đó hỏi một số vấn đề, nhìn thân thể.
Không lâu sau Dương Dung biểu tình trầm trọng đứng lên, miễn cưỡng cười với Đào Khiêm, nói:
- Đào công yên tâm, Dung nhi đã có cách, đợi ta và phu quân bàn bạc đã.
Nói rồi nàng kéo Trương Lãng đi ra ngoài cửa.
Sao Đào Khiêm không nhìn ra được, vẻ mặt bình tĩnh thản nhiên cười.
Hai người vừa ra khỏi phòng ngủ của Đào Khiêm, cảm giác không khí trong lành, Trương Lãng vội vàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-tam-quoc/2773680/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.