Trong đại trướng, Trương Lãng cởi áo giáp mặc đồ thường, ngồi trên ghế tướng soái, bên dưới là một hàng các vị tướng, chỉ mình Dương Dung là đứng sau lưng hắn.
Điển Vi vừa trấn áp Tàng Bá bị trói chặt đi vào vừa nhe răng cười liên tục. Tới hôm nay mới có cơ hội phát huy sở trường dưới trướng Trương Lãng, tất nhiên là gã rất vui rồi.
Tàng Bá bị dây thừng cột chặt, thỉnh thoáng nhúc nhích vài cái, đứng dưới Trương Lãng, trợn mắt nhìn, bộ dạng như muốn ăn thịt người.
Trong lòng Trương Lãng cười thầm. Con cọp không có răng còn dữ như vậy, không biết là ngươi thật sự không sợ chết hay cố ý làm ra vẻ?
Nhìn chằm chằm Tàng Bá hai phút, hắn mới từ từ hỏi:
- Tàng Bá, ngươi có phục không?
Tàng Bá rít gào nói:
- Không phục! Muốn giết muốn chém thì làm đi, xem coi Tàng Bá ta có nhíu mày không!
Trương Lãng khâm phục dũng khí của gã, có chút tiếc tài nói:
- Tại sao không phục?
Tàng Bá ngửa đầu, ưỡn ngực, lớn tiếng mắng:
- Nếu không phải Doãn Lễ, Xương Hi bị thằng nhãi hỉ mũi chưa sạch nhà ngươi lừa, không nghe lời ta nhất định phải cướp trại, làm sao Bá bị các ngươi bắt chứ!
Trương Lãng chẳng những không tức giận, ngược lại cất tiếng cười dài, nói:
- Đám Doãn Lễ, Xương Hi thành sự không đủ, bại sự có thừa. Ngươi theo bọn hắn, thật là tự rước lấy thất bại, còn oán ai nữa?
Tàng Bá hừ lạnh, không nói tiếng nào.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-tam-quoc/2773674/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.