Trương Lãng tự tin cười:
- Lão công của muội chưa từng phạm sai lầm.
Dương Dung ngẫm nghĩ, không nói gì nữa.
Hai người yên tĩnh một lát, Dương Dung nhịn không được đụng Trương Lãng, giận dỗi nói:
- Này, đang nghĩ gì đó?
Trương Lãng giật mình khỏi suy tư, nghiêng đầu nhìn dưới ánh trăng chiếu ra Dương Dung siêu trần thoát tục, cười nói:
- Có gì đâu, ta không nghĩ gì hết.
Dương Dung hừ mũi, có chút ghen tỵ, trách nói:
- Có phải là nghĩ tới Văn Cơ và đôi tỷ muội họ song sinh không?
Thì ra việc của Trương Lãng và Văn Cơ thì ngay đêm đó Dương Dung đã biết rồi. Bắt đầu thì lòng nàng rất khó chịu, nhưng suy nghĩ một lúc đành chấp nhận. Ai kêu mình hết lòng hết dạ thương Trương Lãng, chỉ cần trong lòng hắn có một góc cho mình là đủ rồi. Trương Lãng đúng là không có mới nới cũ, vẫn rất quan tâm yêu thương Dương Dung. Chậm rãi Dương Dung dần chấp nhận sự thật.
Trương Lãng cười khổ, nhún vai bảo:
- Có Dung nhi là lão bà tốt như vậy ở bên cạnh, ta còn tâm trí đâu nghĩ tới người khác?
Dương Dung nghe vậy lòng ngọt ngào, rất là thích thú, nhưng ngoài miệng vẫn mắng:
- Ai biết huynh nói thật hay giả, háo sắc lăng nhăng lão công!
Trương Lãng giơ tay, thề thốt nói:
- Tuyệt đối là sự thật!
Thế là Dương Dung ôm cánh tay Trương Lãng, rất vui vẻ nói:
- Lão công, huynh thật biết khiến con gái vui vẻ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-tam-quoc/2773668/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.