Văn Cơ rất xấu hổ, ngón tay thon dùng sức bắt lấy bàn tay tà ác đang gây rối ngực mình. Tuy Trương Lãng từng làm không ít lần, nhưng mỗi lần đều khiến nàng không ngừng giãy dụa, trách mắng.
- Mau buông tay ra, háo sắc!
Trương Lãng không thèm để ý Văn Cơ phản kháng, nhưng đôi tay vẫn là ấn chặt chút, mới không cam lòng nói:
- Hai quân giao chiến, nào có một bên chưa thắng đã lui binh?
Văn Cơ vừa xấu hổ vừa buồn cười, cúi đầu giậm chân, vành tai hồng hồng.
Lòng Trương Lãng dâng trào cảm giác ngọt ngào, khóe miệng in lên khuôn mặt mềm min như ngọc của nàng, ngửi mùi hương say đắm lòng người, dịu dàng nói.
- Hôm nay phải cùng bảo bối hoàn thành lễ chu công mới được.
Văn Cơ xấu hổ đến không còn mặt mũi, liên tục vùng vẫy.
Trương Lãng đâu chịu để nàng giãy ra, một bàn tay giữ chặt eo nhỏ của Văn Cơ, tay kia luồn vào lớp tơ lụa thỏa thích vuốt ve.
Văn Cơ đã sớm bị bàn tay nóng hổi của Trương Lãng sờ đến thân thể mềm nhũn rồi, lật ngược tay ôm chặt Trương Lãng.
- Háo sắc, đừng làm vậy mà.
Thanh âm đó chẳng khác nào lửa cháy đổ thêm dầu, tay Trương Lãng càng sờ loạn, cảm nhận mông Văn Cơ co giãn, hương thơm phức mũi.
Nghĩ tới trinh tiết quý giá của nàng, lòng hắn dâng lên cảm giác say đắm, dịu dàng thì thầm:
- Văn Cơ, gả cho ta đi.
Thân thể mềm mại của Văn Cơ giật nẩy, mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-tam-quoc/2773652/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.