Đúng lúc này Trương Lãng mới phát hiện ra Dương Dung u oán nhìn mình, trong lòng dâng lên áy náy vô cùng, ôm lấy Dương Dung mà ôn nhu nói:
- Dung nhi thật xin lỗi từ nay về sau ta sẽ đối đãi nàng thật tốt.
Dương Dung kiên trì nửa ngày, rốt cuộc cũng khóc thút thít nói:
- Lão công thiếp cũng rất khổ sở, thực sự khó chịu.
Nhìn nàng khóc như hoa lê đái vũ, Trương Lãng nói:
- Thật xin lỗi, hảo Dung nhi của ta hảo lão bà.
Trương Lãng ôm Dương Dung vào trong lòng, cố gắng khống chế dòng nước mắt của mình không cho nó lăn ra.
Dương Dung cũng khóc không thành tiếng;
- Lão công à nếu chàng giận thiếp thì đánh thiếp mắng thiếp cũng được đừng rời khỏi thiếp thiếp sợ mất chàng.
Dương Dung đứt quãng nói về sau nước mắt như mưa.
Trương Lãng hít một hơi thật sâu động tình nói:
- Sẽ không đâu ta thề rằng đời này ta sẽ ở cùng nàng.
Dương Dung nghe xong thì khổ sở khóc ồ lên nói;
- Lão công thiếp không muốn chàng khổ là thiếp không tốt.
Trương Lãng dùng sức gật đầu nói:
- Ta biết ta sẽ không đáu khổ đâu.
Ai có một thê tử tốt như vậy còn đòi gì nữa.
Hai người ôm nhau một thời gian dài, cuosi cùng Trương Lãng cẩn thận lau nước mắt cảu Dương Dung mà đau lòng nói:
- Dung nhi chúng ta ra ngoài một lát giải sầu.
Dương Dung ôn nhu gật nhẹ đầu.
Trên đường Trường An,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-tam-quoc/2773621/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.