Lại nói Trương Lãng một tay ôm Cao Thuận một tay thúc ngựa chạy như điên trở về doanh trại trong lòng hắn thầm lo lắng, nếu như Cao Thuận có gì bất trắc thì người chịu tội lớn nhất là mình, vốn hắn có thể cùng với Trương Sở ở trong núi thanh bình vô câu vô thúc tiêu dao khoái hoạt mình đã bắt hắn rời núi, tuy nam nhân coi chuyện chết ở nơi sa trường là bình thường, nhưng mình làm sao có thể bàn giao cho Trương Sở huống chi những ngày nay mình cũng có cảm tình như huynh đệ với hắn.
Cơ hồ trong thời gian ngắn, Trương Lãng cưỡi ngựa vọt vào trong doanh trướng của mình hai tay ôm lấy Cao Thuận vừa xuống ngựa hắn đã lớn tiếng hét:
- Dương Dung Dương Dung.
Dương Dung đang ở trong trướng nhàm chán, nghe thấy thanh âm lo lắng của Trương Lãng thì trong lòng biết rằng nhất định có chuyện gì đã xảy ra, nàng nhìn thấy Trương Lãng ôm Cao Thuận, toàn thân đỏ rực không cần nói cũng biết có chuyện xảy ra, lúc này Dương Dung lộ ra vẻ vô cùng tỉnh táo vốn công tác của nàng là chăm sóc người bị thương, nàng trước hết để cho Trương Lãng đem Cao Thuận vào trướng sau đó cẩn thận kiểm tra.
Lúc này Điền Phong cũng nghe thấy liền vội vàng chạy tới hỏi:
- Chúa công Cao Thuận thế nào rồi?
Trương Lãng không trả lời, chỉ đưa mắt nhìn về phía Dương Dung ý bảo hỏi nàng.
Điền Phong thấy Dương Dung không ngừng kiểm tra thân thể của Cao Thuận khuôn mặt lộ vẻ nghiêm túc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-tam-quoc/2773589/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.