Lần này Trương Lãng nghe không hiểu rồi, đến khi biết rõ ràng hai người mới vui mừng nở ra nụ cười, bây giờ Trương Lãng mới hiểu được tám phần ngôn ngữ của bọn họ liền báo tên của mình, đối phương cũng giới thiệu, hắn tên là Cao Thuận, người nữ nhân kia là vợ của hắn tên là Trương Sở, Trương Lãng lại hỏi đây là nơi này thì được biết là Thanh Bình núi.
Thanh Bình núi, toàn bộ Nam Kinh cũng không có nơi này thì hắn lại hỏi:
- Thanh Bình núi là nơi nào tại sao ta chưa từng nghe qua?
Nam nhân kia cười ha hả nói:
- Đây là ngọn núi bình thường, không nghe thấy cũng không có gì là lạ.
Trương Lãng cũng không hỏi tiếp lúc này hắn mới chú ý tới y phục của bọn họ cổ quái liền cất tiếng hỏi, thì biết được bọn họ cũng là tộc người hán.
Trương Lãng kỳ quái đây là chuyện gì, tóc đen mắt đen hơn nữa còn biết nói hán ngữ, mặc dù khẩu âm rất nặng nhưng đây tuyệt đối là người Trung Quốc, bọn họ mắc quần áo vô cùng kỳ quái hẳn là dân tộc thiểu số mới đúng chứ.
Hắn lại hỏi:
- Bây giờ là thời gian nào rồi?
- Bây giờ là tháng bảy của năm Trung Bình thứ sáu, huynh và đồng bạn đã hôn mê nửa tháng rồi.
- Cái gì lặp lại lần nữa đi.
Trương Lãng chấn động.
Hắn kỳ quái nhìn Trương Lãng lại nói một lần nữa.
Lần này Trương Lãng đã nghe rõ hiện tại là Hán Linh đế năm thứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-tam-quoc/2773562/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.