Hàm Yên thở gấp một tiếng, hai bàn tay nhỏ bé hung hăng véo lên đùi Long Nhất một cái.
Long Nhất thống khổ kêu lên, lập tức trả thù. Hai bàn tay tham lam ở trong áo Mộc Hàm Yên đưa lên, khẽ búng ngón tay vào hai hạt anh đào, nhất thời cảm giác được chúng mẫn cảm nổi lên.
"Đừng… … ta đầu hàng được không?" Long Nhất cảm giác được tiểu huynh đệ đang chõi vào mông Mộc Hàm Yên đột nhiên bị bàn tay ngọc ngà của nàng nắm chặt, không khỏi cười khổ giơ cờ trắng đầu hàng.
Hai người náo nhiệt trên lầu như vậy. Nếu không phải Long Nhất phát hiện ra sự tồn tại của những người khác nên đã xuất ra kết giới cách âm thì sợ rằng cấm vệ quân của cả hoàng cung đều đã tới đây bắt thích khách.
"Nói đầu hàng như vậy là xong sao? Ta muốn ngươi phải chính thức đầu hàng." Mộc Hàm Yên nói với Long Nhất lời này tựa hồ có hàm ý khác.
Không đợi Long Nhất suy nghĩ nhiều, Mộc Hàm Yên liền xoay người lại đối mặt với Long Nhất, trong bóng tối, vẻ đẹp của nàng tỏa ra quang mang yêu dị.
Mộc Hàm Yên thở ra một làn hương thơm, thân thể mềm mại như rắn xà vào đẩy Long Nhất ngồi xổm xuống. Bàn tay nhỏ bé vẫn như cũ, nắm chặt tiểu huynh đệ Long Nhất đang chĩa lên trời.
"Ngươi muốn làm gì?" Long Nhất có chút khô khốc trong mồm, nhìn xuống phía dưới thấy Long Chiến vẫn đang ra sức đẩy tới.
"Tất nhiên là làm cho ngươi đầu hàng." Bàn tay nhỏ bé của Mộc Hàm Yên đột nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-phap-su/1628544/chuong-514.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.