"Chúng ta tới đây thì nơi này đã trở thành một vùng đất chết." một nữ tử có đôi mi thanh tú khẽ cau mày nói. Phía trước mắt nàng là một bãi chiến trường, vẫn còn chất đầy thi thể, máu tanh, sát khí bốc lên ngút trời, mà khí trời bây giờ đang nóng bức, vô tình hình thành tại nơi đây một làn chướng khí thi độc.
Mọi người đếu gật đầu, mấy vị nữ tử này thực lực đều không kém nhưng cũng chưa từng qua cảnh tượng như địa ngục trần gian này, sắc mặt mỗi người đều trở nên trắng bệch.
Đoàn người phải đi vòng qua nơi này, mới thở phào một hơi nhẹ nhõm. Chiến tranh thật tàn khốc, hậu quả của nó làm cho người ta thật khiếp sợ. Các nàng cũng không dám tưởng tượng đến cảnh song phương trực tiếp giao chiến thì hiện trường sẽ khủng khiếp như thế nào.
"Ti Bích tỷ tỷ, người nói nhị ca lúc này đang trong quân doanh sao?" Tây Môn Vô Hận quay sang hỏi Ti Bích.
"Bây giờ đang là thời điểm mấu chốt của cuộc chiến, hắn không ở đó thì ở đâu." Ti Bích nói một cách thản nhiên, bất quá trong lòng lại có chút dao động, xa nhau lâu như vậy sao có thể không nghĩ đến hắn được chứ.
Chúng nữ một đường đi tới, chỉ có Lệ Thanh là trầm mặc theo sau, cả ngày cũng không thấy hắn hé răng nói một câu. Điều này làm cho chúng nữ dần quên mất sự tồn tại của hắn.
"Phía trước có dòng suối nhỏ, chúng ta nghỉ ngơi một chút đi. Tiết trời thật oi bức, thực làm cho người ta không chịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-phap-su/1628472/chuong-442.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.