Lúc này, Nạp Lan Như Nguyệt đang trong cơn mơ cũng đã giật mình thức giấc, phát hiện không thấy tình lang bên người còn có tiếng nổ cùng cơn chấn động vừa rồi liền luống cuống tay chân mặc quần áo chạy vội ra ngoài. Ngay lúc đó Vô Song cũng đã từ tầng sâu nhất trong ý thức hải giật mình tỉnh lại, hai nàng vừa chạy ra liền bắt gặp Man Ngưu tay cầm Lục Ngọc tài quyết đang trong tư thế đập thẳng xuống, bụi bay mù mịt nhưng hắn vẫn đứng im như pho tượng không nhúc nhích, mà trước mặt hắn còn có một cái rãnh sâu hoắm. Còn Long Nhất lúc này đứng cạnh Man Ngưu, không biết hắn đang suy nghĩ cái gì mà mắt cứ trừng trừng nhìn Man Ngưu.
-"Long Nhất, Man Ngưu bị sao vậy?" Vô Song lắc mình tới rồi nghi hoặc hỏi, quả thật vừa nhìn ai cũng biết Man Ngưu có cái gì đó không bình thường.
Long Nhất lắc đầu đáp:
-"Không rõ ràng lắm, đột nhiên hắn như bị thần ma nhập vào người, ta đoán là do Lục Ngọc tài quyết trong tay hắn gây ra chuyện này, tạm thời đừng chạm vào hắn, để quan sát một chút nữa rồi tính"
-"Phu quân, cái rãnh này là do Man Ngưu tạo ra sao?" Nạp Lan Như Nguyệt chỉ tay vào cái rãnh sâu dài trước mặt kinh ngạc hỏi.
-"Không sai, kinh khủng thật, khí tức trên người Man Ngưu vừa rồi ngay cả ta cũng thấy ớn lạnh, nhưng nó tuyệt không phải là khí tức vốn có của Man Ngưu" Long Nhất lắc lắc đầu đáp, đột nhiên sắc mặt hắn biến đổi liền quay đầu sang hỏi Vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-phap-su/1628424/chuong-394.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.