Khi Long Nhất cùng Bắc Đường Vũ từ đại trướng trung quân đi ra thì đã gần đến buổi trưa. Hai người ở tại bên trong chiến đấu suốt cả buổi sáng. Lúc này binh lính Vô Song doanh ra ngoài huấn luyện đã lục tục trở lại, hỏa đầu binh bắt đầu chuẩn bị nấu ăn. Sau trận mây mưa làm cho Bắc Đường Vũ trở nên xinh đẹp hơn, khuôn mặt tươi cười chứ không còn vẻ lạnh băng như trước, phong thái kiều mị của đàn bà tỏa ra bên ngoài. "Phu quân, đều tại chàng, thiếp thân bây giờ cử động cũng không xong." Bắc Đường Vũ tức giận than phiền. "Nàng trách ta? Không biết vừa rồi ai còn hô muốn nữa." Long Nhất hắc hắc cười nói, bàn tay to vỗ vỗ hai cái vào mông Bắc Đường Vũ. Bắc Đường Vũ đỏ mặt nhìn Long Nhất, nhẹ giọng nói: "Ai bảo chàng là sắc lang dẫn dụ người ta, không trách chàng thì trách ai đây a." Long Nhất ngẩn người, ôm Bắc Đường Vũ cười to, nha đầu này thật sự là tuyệt diệu, hắn thích tính cách như vậy. "Tướng quân" lúc này một âm thanh kinh ngạc truyền đến. Hùng Bá đang đứng đợi ở bên ngoài. Long Nhất buông Bắc Đường Vũ ra, đánh một quyền vào trong ngực Hùng Bá nói: "Hùng Bá, khỏe chứ, ta nghe nói ngươi là kẻ giết được nhiều địch nhân nhất trong toàn quân." Hùng Bá cười to nói: "Lão Hùng ta vốn thích giết người, so với việc sử dụng mưu kế thì thật thoải mái hơn nhiều." Long Nhất mỉm cười, không tán thành cũng không phản đối. Hắn biết Hùng Bá tuyệt không phải loại người hữu dũng vô mưu, chỉ là tại Vô Song doanh thì Bắc Đường Vũ dụng mưu còn giỏi hơn hắn, bởi vậy hắn liền để cho nàng sử dụng mưu kế, còn mình thì chuyên tâm giết địch. "Hùng Bá, trận chiến này Vô Song doanh chúng ta tổn thất bao nhiêu người?" Long Nhất hỏi. "Cho tới bây giờ Vô Song doanh chúng ta đã có kinh nghiệm của hơn mười trận chiến lớn nhỏ, tử vong 1568 người, trọng thương 610 người." Nhắc tới thương vong, ngữ khí Hùng Bá trở nên cao hơn, tất cả đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ a. Tiền tuất cho những binh sĩ này đã hoàn thành tốt chưa?" Long Nhất nhẹ nhàng hỏi, số binh lính tử vong và trọng thương lên tới hơn 2000 người, mà Vô Song doanh tổng cộng cũng chỉ có 1 vạn 2 người a. Bẩm tướng quân, đã xử lý thỏa đáng. Xương cốt của binh lính tử vong đã được thu thập và đánh tên, binh lính trọng thương đã được đưa về đế quốc tĩnh dưỡng, tiền tuất của binh lính tử vong được phát gấp ba lần so với các binh lính khác." Hùng Bá trả lời. "Rất tốt, làm như vậy là đúng. Thông báo cho tất cả các tướng sĩ, sau bữa trưa toàn thể binh sĩ tập hợp, ta muốn tế điện cho tất cả các tướng sĩ đã hy sinh, ta muốn cho mọi người biết tất cả các tướng sĩ đã nằm xuống hay các tướng sĩ bị thương của Vô Song doanh này đều là anh hùng. Vô Song doanh vĩnh viễn nhớ tới bọn họ, Tây Môn Vũ ta cũng vĩnh viễn nhớ kỹ bọn họ." Long Nhất nói với vẻ trang nghiêm và kính trọng. Hắn cũng không có nói vì đế quốc quên mình mà là vì Vô Song mà hy dinh. Bởi vì Vô Song doanh không phải quên mình vì Cuồng Long đế quốc, mà binh sĩ Vô Song doanh chỉ trung thành với một người là Long Nhất. "Vâng, tướng quân." Hùng Bá thi hành quân lễ rồi xoay người lui ra thông báo cho sĩ quan thủ hạ. Lúc này cách trung quân đại trướng không xa, Man Ngưu cùng Nạp Lan Như Nguyệt, còn có Vô Song nhằm hướng Long Nhất đi tới. Khi tới Vô Song doanh thì Long Nhất đã ra lệnh cho Nam Cung Nỗ dẫn Man Ngưu và Nạp Lan Như Nguyệt đi nghỉ ngơi. Nạp Lan Như Nguyệt cẩn thận đánh giá Bắc Đường Vũ bên cạnh Long Nhất, trong lòng thầm than thở, quả nhiên nữ nhân bên người phu quân mình không có người nào là tầm thường cả. "Phu quân, người như thế nào không có gọi ta, làm ta tỉnh lại không thấy người đâu thì lo lắng muốn chết." Nạp Lan Như Nguyệt giận dỗi nói. Lúc nàng tỉnh lại không thấy Long Nhất cùng Vô Song, chỉ còn lại một mình tại nơi xa lạ, lúc ấy trong lòng nàng vô cùng hoảng loạn, may mắn là ra khỏi xe ngựa liền phát hiện một tiểu đội binh lính Vô Song doanh đang đứng thẳng hàng đợi ở phía sau, lúc này mới cảm thấy yên tâm hơn. "Nhìn nàng ngủ ngon như vậy, ta không đành lòng đánh thức." Long Nhất cười, nhéo nhéo mũi Nạp Lan Như Nguyệt. "Lần này coi như không tính, lần sau chàng đi đâu thì phải cho ta biết, để ta khỏi lo lắng." Nạp Lan Như Nguyệt đập vào bàn tay của Long Nhất, hậm hực nói. "Biết rồi, lần sau ta nhất định mang nàng đi cùng. Tốt rồi, ba người các nàng làm quen một chút, sau này các nàng chính là hảo tỷ muội của nhau." Long Nhất mỉm cười nhìn Vô Song tam nữ nói. Ba nữ nhân đều là những kẻ thông minh, cũng biết không có khả năng độc chiếm Long Nhất một mình, vậy sau khi đã ở chung cùng một chỗ, tự nhiên cần bồi dưỡng một chút cảm tình tốt đẹp. Kỳ thật Vô Song, Nạp Lan Như Nguyệt cùng với Bắc Đường Vũ đều là ba nữ nhân có tính cách lạnh lùng. Theo lý mà nói thì để các nàng thân với nhau cần có một khoảng thời gian, để cho Long Nhất vẻ ngoài thấy là tam nữ ăn ý mười phần, nhưng cũng không thể trong nửa giờ mà trở thành tỷ muội thân thiết nhiều năm được, ít nhất mặt ngoài xem ra là như vậy. Ăn xong cơm trưa, ngoài trời vẫn đang có nhiều tuyết rơi, gió bắc thét gào, bông tuyết rơi đầy trời. Vừa ra khỏi doanh trướng liền cảm giác giống như bị trúng phong nhận, thổi trúng khiến hai má đau đớn, gió tuyết dầy khiến cho không thể nhìn thấy vật gì. Tại một mảng đất trống ở Vô Song doanh, một loạt binh sĩ đứng ngẩng đầu, gió tuyết gào thét mà vẫn đứng uy nghiêm, bất động, toàn thân bọn họ bao phủ bởi một tầng tuyết trắng, nếu không phải có hai mắt vẫn tràn đầy huyết tinh lệ khí thì bọn họ chính là một pho tượng tuyết nhân. Lúc này Long Nhất trên thân mặc khải giáp, đang sải từng bước dài bước tới, đi theo phía sau hắn còn có Hùng Bá và Bắc Đường Vũ. Tất cả binh sĩ phía dưới nhìn Long Nhất với ánh mắt cuồng nhiệt, bọn họ đang đuổi theo bóng hình Long Nhất, hắn là tấm gương của bọn họ, là chỗ dựa tinh thần của bọn họ. Vẻ mặt Long Nhất trang nghiêm và kính trọng, đưa mắt nhìn những binh lính Vô Song doanh ở phía dưới, thanh âm trầm thấp, chậm rãi nói: "Các ngươi đều là anh hùng, là những binh sĩ dũng mãnh tạo nên uy danh của Vô Song doanh, lưu truyền khắp cả Thương Lan đại lục, khiến cho kẻ thù khiếp đảm." "Vô Song, Vô Song, thiên hạ vô song … …" tất cả binh lính đồng thời hô hào khẩu hiệu Vô Song doanh, thanh âm hùng tráng truyền qua gió tuyết thét gào, vang dội một lúc lâu chung quanh. Long Nhất đưa tay xuống phía dưới, binh lính nhất thời dừng lại. "Ở phía sau ta là tro cốt của 1568 huynh đệ, đều là chiến hữu của các ngươi, bọn họ dùng máu tươi của chính mình viết nên sự vẻ vang cho Vô Song doanh, chúng ta không thể quên bọn họ, không thể quên những chiến hữu từng chung vai tác chiến. Hôm nay chúng ta tế điện linh hồn bọn họ, bọn họ sẽ không hy sinh vô ích, chúng ta sẽ giết binh lính Ngạo Nguyệt đế quốc chôn cùng bọn họ." Long Nhất tránh ra, phía sau hắn là tầng tầng bình tro cốt của quân lính, ở giữa mỗi chiếc lọ đều có khắc một cái tên. "Giết binh lính Ngạo Nguyệt, giết binh lính Ngạo Nguyệt … … tất cả binh lính Vô Song doanh hô to khản cả giọng, nhiệt huyết trong cơ thể bọn họ đều bị Long Nhất kích phát, hận không thể lập tức tới phòng ngự tuyến Á Đặc Tư An chém giết. "Trường kiếm hề giáp tấu cung, thủ thân li hề tâm không trừng. Thành tức dũng hề hựu dùng võ, chung cương cường hề không thể lăng. Thân tức tử hề thần dĩ linh, tử hồn phách hề vi quỷ hùng." Thanh âm thê lương của Long Nhất vút lên cao, bài hề của hắn chính là do một vị cố nhân ở tiền thế vì miêu tả lại cảnh tưởng sĩ bỏ mình nơi sa trường mà làm thành bài thi ca bất hủ, tên là quốc thương. ****** Tại phía tây biên giới Nạp Lan đế quốc có hơn mười vạn biên phòng quân đồn trú để ngăn ngừa quân đội Thú nhân tộc xâm lấn. Ban đêm, trên bầu trời đang có mưa phùn rơi, ngoại trừ đội binh lính phụ trách tuần tra bên ngoài biên cảnh Nạp Lan đế quốc, tất cả các binh lính khác đều trú trong sơn động tránh mưa, đốt lửa sưởi ấm, cười cười đùa đùa nói chuyện với nhau. Thú nhân tộc đã nhiều năm không có hành động bừa bãi, hấp tấp, chính vì điều này mà quân kỷ của bộ đội biên phòng của Nạp Lan đế quốc vô cùng lỏng lẻo, mỗi ngày chỉ thao luyện có hai lần lấy lệ, hơn nữa từ tướng quân cho tới binh lính đều là như thế, không có chí tiến thủ, khi được lĩnh thưởng thì thường chạy đến Câu Lan Viện ở một trấn cách đó không xa để phát tiết tinh lực dư thừa. "Lão Lục, lần trước công phu của ngươi có phải là nhất lưu, nhưng ta lại không nghe được sau hai phút thì phong ngươi lại không có tí động tĩnh nào cả, ha ha ha." Trong một sơn động nhỏ, một gã binh sĩ mặc quân phục Nạp Lan đế quốc đang cười chiến hữu của hắn. Khi hắn nói ra những lời này, vài tên binh lính còn lại đều khinh bỉ nhìn về phía lão Lục. Kẻ được gọ là lão Lục này tức giận đến nỗi mặt đỏ bừng lên, hung hăng nói: "Cẩu Tử ngươi còn đáng thất vọng hơn ta. Có một lần ta nghe thấy Tiểu Hồng nói ngươi mỗi lần đến đó đều uống thuốc trước, bằng không cho dù có hấp dẫn, có giúp ngươi thế nào ngươi cũng không thể ngóc đầu lên được." "Ngươi nói bậy bạ cái gì đó … …" Cẩu Tử lập tức nhảy dựng lên như người bị trúng cước, muốn động thủ. "Hai người các ngươi nhốn nháo cái gì, nếu còn gây chuyện ta cho đi ra ngoài tuần tra bây giờ." Một gã mang phù hiệu đội trưởng quát lớn lên. Hai người lập tức an phận ngồi xuống, chỉ nghe lão Lục thì thầm nói: "thời tiết quái quỷ này thì tuần tra cái gì mà tuần tra. Thú nhân tộc mà dám xâm chiếm Nạp Lan đế quốc, lão tử sẽ làm cho bọn chúng sợ hãi mà tè cả ra quần." Cẩu Tử nhìn ra bên ngoài sơn động nói: "Các ngươi nói đêm nay thú nhân thật sự không thể tới đánh lén." "Đánh lén cái rắm thối ấy, quân đội biên phòng Nạp Lan đế quốc chúng ta cũng thay đổi hơn mười lần, ngoại trừ chỉ nhìn thấy vài tiểu lão thử, thì một bóng thú nhân cũng không thấy." Viên đội trưởng nọ nói. "Đúng vậy, cho dù bọn thú nhân tộc bọn họ có gan đến mấy cũng không dám … …" Một binh lính khác tiếp lời, chỉ là lời hắn mới nói ra được một nửa đã đột ngột dừng lại. Hắn thấy trên vách động hiện ra một vài cái bóng cao lớn. "Lí Tử, ngươi làm sao mà lại im bặt vậy a." Viên đội trưởng nọ cười nói. "Thú … … thú nhân đến rồi." Lí Tử nói lắp bắp, hai tay run rẩy muốn lấy đạn tín hiệu đang mang trên người, chỉ là hắn phát hiện rằng trong sơn động này đạn tín hiệu căn bản không thể phóng lên trời được. "Đừng đùa nữa, thú nhân … … á … …" bốn người còn lại đều tưởng rằng Lí Tử đang giả thần giả quỷ, chỉ là khi bọn hắn xoay người lại liền nhìn thấy binh lính sư nhân cao lớn đang cười nanh ác, ngay sau đó trước mặt bọn họ là một mảng tối sầm, không còn ý thức nữa. Trong sơn động, đống lửa vẫn cháy tí tích như cũ, chỉ có điều năm gã binh sĩ đang ngồi đều ngã trên mặt đất, đầu bọn họ giống như quả dưa bở bị bóp nát, tương não trắng hồng chảy ra.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]