Trên bầu trời xám xịt đang rơi xuống những bông tuyết, cả thế giới là một màu trắng, trên đường tuyết đọng thành tầng dầy, không có một dấu chân nào.
Từ khi Ngạo Nguyệt đế quốc bước vào mùa đông tới nay đã có nhiều trận tuyết rơi nặng hạt, tuyết rơi ba ngày ba đêm.
"Ai, tuyết rơi dầy thế này chẳng biết sẽ có bao nhiêu người chết nữa." Long Nhất đang ngồi bên trong một chiếc xe ngựa hào hoa, mở cửa xe nhìn ra ngoài cảm thán nói. Thương Lan đại loạn khiến cho vô số bách tính phải li tán, tha hương. Tuyết rơi dầy thế này sẽ khiến bao nhiêu người chết, lại còn có rất nhiều binh lính của hai đại đế quốc là Cuồng Long đế quốc cùng Nạp Lan đế quốc tại Á đặc tư an, khẳng định có không ít người ngã xuống.
Long Nhất ngồi bên cạnh Nạp Lan Như Nguyệt cùng Vô Song, còn Man Ngưu thì ngồi một mình ở một ngăn sang trọng khác. Loại xe ngựa này do Long Nhất đặt tại một cửa hiệu ở Thương Lan đại lục, mục đích chủ yếu là ngăn cách đôi ngưu nhãn của Man Ngưu.
"Đúng vậy, sau trận tuyết rơi ba ngày ba đêm, dọc hai bên đường đều có rất nhiều tử thi của dân chúng." Nạp Lan Như Nguyệt vẻ mặt không đành lòng, nhưng cũng không còn cách nào khác, chiến tranh vốn tàn khốc như vậy, hơn nữa lại còn thiên tai, nàng cũng đành bất lực.
Long Nhất đóng cửa xe lại, ngả người nằm xuống, thoải mái dựa đầu lên chiếc đùi mềm mại của Vô Song, còn hai chân lại gác trên đùi của Nạp Lan Như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-phap-su/1628418/chuong-388.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.