Dư Hồng Nương đã tuyệt vọng nghĩ rằng nhất định sẽ không giữ được tấm thân trong sạch, lại không nghĩ khi cuối cùng hôm trước có thể goi thần lôi cứu, nàng mở mắt một cách khó khăn để nhìn tả hữu hai bên, lại không phát hiện bất kỳ nhân ảnh nào, chẳng lẽ là giả ?
"Thật bự, thật trắng...?" Ngay lúc Dư Hồng Nương đang nghi hoặc, đột nhiên một âm thanh quen thuộc vang lên bên tai, không ngờ viễn cảnh với Long Nhất lại có thể, có thể nào là hắn giải thoát?
Long Nhất nhỏ dãi liếc nhìn hướng vào ngọc phong trắng nõn, quả là nhân gian cực phẩm, xem ra không kém gì Lãnh U U không biết nàng hiện tại đang ở nơi nào, y tự hỏi?
Khi Long Nhất đang muốn căng hai mắt nhìn thì trước mắt đột nhiên biến đổi, xuất hiện một toà Ngân tử sắc cung điện thật lớn, rồng bay phương múa trên cung điện, nền vẽ ra ba chữ của thương lạn đại lục: Lôi thần điện.
Lôi thần điện bàng bạc, không khí xung quanh khắc đầy hoa văn đồ án, tại trung tâm thần điện có một tế đài, trên tế đàn lập có tượng một Ngân tử lôi thần mặc khôi giáp, một tay cầm Lôi thần chuỳ, một tay cầm Lôi thần bài. Ngay bên cạnh bức tượng phía hữu hé ra bệ thờ gỗ kỳ lạ, trên mặt bệ thời thấy một viên ngọc ngân sắc
Trước tình cảnh ấy, và bất ngờ trước Ti Bích và mọi người cùng thấy Lôi thần tế đàn, chỗ khác là tế đàn hiện ở giữa Lôi thần điện còn Ti Bích và mọi người nhìn từ bên ngoài
Đột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-phap-su/1628398/chuong-368.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.