Long Nhất nhìn theo thần tình biến đổi không rõ ràng của Vô Song, không hiểu được nàng tại sao như thế, trước đó khuôn mặt nàng lúc nào cũng lãnh đạm, kể cả khi bị uy hiếp tính mạng cũng không nhíu mày, nhưng hiện tại lại hằn có thể cảm thấy tâm tình nàng rất phức tạp, giống như có rất nhiều vấn đề đang quấy nhiễu nàng vậy.
"Ngươi có tin vào số mệnh?" Vô Song đột nhiên ngẩn đầu hỏi, mĩ mục nhìn thẳng đôi mắt đen mà sáng như sao của Long Nhất.
"Vận mệnh?Có lẽ vận mệnh cũng tồn tại, nhưng thật sự quá mờ mịt, thà tự tin vào mình thì chắc hơn." Long Nhất nhún nhún vai cười nói.
"Dựa vào lực lượng lực cá nhân có thể đối kháng vận mệnh không?" Vô Song tự lẩm nhẫm lại những lời Long Nhất nói.
Long Nhất nhíu mày, trong lòng có tia hoảng hốt, không phải vì biết vì nguyên nhân gì, hắn nghiêm túc nói "Đối kháng vận mệnh thì cũng tùy tình huống, đầu tiên làm cho tâm lý rõ ràng, không để những hiện tượng phía ngoài che mắt."
Vô Song quay đầu đi, nhìn bầu trời đêm xa xa, tóc dài trong gió phiêu động, đôi mắt thoáng một chút thương cảm, thần tình thế này trừ lúc Thất Chi Thành bị hủy thì xuất hiện một lần, còn sau đó thì chưa từng lặp lại.
"Nhớ nhà à?" Long Nhất nhẹ giọng hỏi.
"Ta còn có nhà sao?" Vô Song có chút mê li chợt nói.
"Đương nhiên, chỗ nào có ta là nhà của nàng, vì nàng chính là nữ nhân của ta" Long Nhất vươn bàn tay to lớn ra, nhẹ nhàng nắm lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-phap-su/1628383/chuong-353.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.