"Vũ nhi, ngươi tới đây làm gì, mẫu thân không có chuyện gì đâu, nghỉ ngơi hai ngày là sẽ khỏe thôi." Đông Phương Uyển thấy thế vội vươn bàn tay có chút lạnh lẽo nắm lấy tay Long Nhất.
"Hài nhi bất hiếu, liên lụy nương thân bị thương." Long Nhất hối hận nói, hắn trong lòng sớm đã coi Đông Phương Uyển như mẹ đẻ, không khỏi có cảm giác xấu hổ.
"đứa nhỏ ngốc này, điều đó không trách ngươi, chỉ cần ngươi và cha ngươi không có việc gì, cho dù mẫu thân có chết cũng không tiếc nuối." Đông Phương Uyển ngồi dậy, ngọc thủ nắm lấy thắt lưng, ôm Long Nhất vào lòng, giống như khi còn nhỏ, nhẹ nhàng vuốt ve.
Trên người Đông Phương Uyển có mùi thơm, ấm áp rất nhẹ nhàng mềm dịu, khiến cho Long Nhất cảm thấy thập phần hạnh phúc, đó là tình mẹ bao la. Long Nhất uy nghiêm giờ phút này nằm trong lòng Đông Phương Uyển như một tiểu hài từ, loại cảm giác ấm áp tình mẫu tử này khiến cho hắn cuối cùng cũng cảm thụ được cảm giác hạnh phúc. Hắn rốt cục hiểu được một câu hát ở tiền thế kiếp trước: "trên thế gian này chỉ có mẹ là tốt nhất, có mẹ đứ bé giống như có kho báu, không có mẹ đứa bé giống như cỏ rác.
Trong lòng Long Nhất thầm thề, bất luận như thế nào cũng sẽ không để kẻ nào làm tổn thương mẫu thân hắn, đó chính là tình mẫu tử.
Thật lâu sau Long Nhất từ trong lòng Đông Phương Uyển đứng dậy, lại bị Đông Phương Uyển bắt nằm xuống, thương cảm nói: "Vũ nhi, để nương thân ôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-phap-su/1628337/chuong-307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.