Đằng Long Thành buổi đêm tối đen như mực, không gian vô cùng yên tĩnh, trên đường phố chỉ có vài chiếc đèn ma pháp bên đường đung đưa theo gió, các vầng sáng của những chiếc đèn này hắt bóng xuống mặt đường chập chờn hình thành một không khí mờ ảo. Giờ này hẳn không ai muốn bước ra khỏi nhà một mình. Long Nhất dĩ nhiên là ngoại lệ, trời đất hắn không sợ gì cả. Sau khi rời khỏi "nhà" Mộ Dung Bác thong thả vận Tật Phong Thuật hồi khứ Tây Môn Phủ, vừa đi vừa nhìn cái bóng của hắn được phản chiếu qua những ngọn đèn ma pháp biến đổi không ngừng, khi ngắn khi dài, chốc bên phải lát lại chạy qua bên trái, vừa tập trung phân tích những mẩu đối thoại cùng Mộ Dung Bác. Hắn đoán có lẽ vạn vật trong thế gian vốn dĩ luôn tương thông, cho đến khi gặp Mộ Dung Bác thì kiến giải đối với đấu khí thậm chí lý giải ma pháp hắn luôn cho mình là biết nhiều, bất ngờ đối diện với một ngọn núi cao hơn trong lòng đương nhiên có chút hụt hẫng. Tuy vậy nhưng trong lòng cũng rất vui, sau này được đàm đạo với lão hẳn tiến bộ sẽ không ít, mặc dù chưa biết mục đích của Mộ Dung Bác là thế nào nhưng hắn nghĩ rằng lão ta không có tà ý gì cả. Một hồi sau. Trở về đến Tây Môn Phủ thì trời đã gần sáng, hạ nhân đã sớm tỉnh dậy chuẩn bị một ngày làm việc mới. Long Nhất ghé qua sân một lúc rồi mới đi tới phòng Lệ Thanh và Man Ngưu, hắn rất đỗi ngạc nhiên khi phát hiện thấy hai tên không có trở về, khẽ nhíu mày tự hỏi: "Hai tên gia hỏa này không phải đi làm chuyện gì đó chứ hả?" Đúng lúc đang suy đoán xem hai tên có thể đi đâu thì Man Ngưu cùng Lệ Thanh đồng thời đi tới sau lưng hắn: "Lão Đại, chúng ta đã về đây." Man Ngưu hướng về phía Long Nhất nói lớn. Long Nhất gật đầu rồi đảo mắt qua nhìn Lệ Thanh, thoáng qua thì không có gì khác thường ngoại trừ ánh mắt lãnh khốc ngày càng tỏ ra hàn khí khiếp nhân, không hề cảm thấy được một chút ấm áp. "Lệ Thanh, người vẫn còn hận ta sao?" Long Nhất ngữ khí rất bình thường như vẫn hay nói chuyện phiếm với hắn. Lệ Thanh lắc đầu, không chút biểu tình đáp: "Xin lỗi thiếu gia, đã để cho người phải lo lắng. Trước kia tôi vọng tưởng quá nhiều, bây giờ biết thiếu gia có thể mang lại hạnh phúc cho Tì Bích phu nhân thì thực không còn gì để nói nữa cả." Long Nhất thở dài một hơi rồi chậm rãi đi tới kế bên Lệ Thanh, đặt bàn tay ấm áp lên vai hắn hỏi lại: "Có thật là từ bỏ được không?" Khóe miệng Lệ Thanh hơi mấp máy nhưng hắn tuyệt không di chuyển nửa bước đáp nhanh: "Tôi có thể." "Thế thì đi nghỉ sớm đi." Long Nhất vỗ vai Lệ Thanh vài cái rồi ra hiệu, có một số việc tuyệt không thể cưỡng cầu. Đối với việc liên quan đến Lệ Thanh hắn cũng không có cách nào, tình cảm của hắn hết sức độc đoán, nữ nhân nào đã thuộc về hắn thì mãi mãi phải thuộc về hắn. Nói là như vậy nhưng khi so sánh tình yêu của hắn với Tì Bích và tình yêu của Lệ Thanh Long Nhất có chút hơi xấu hổ. Không nghĩ nhiều mệt óc, Long Nhất lập tức tiến về phòng ngủ của mình, vừa mở cửa phòng đã thấy Nam Cung Hương Vân ngọc thể nằm nghiêng trên giường ngủ say sưa. Nàng chắc là buồn lắm đây, hắn nhìn nữ hài vừa mới trở thành thê tử của hắn một cách trìu mến, đôi mi dài cong như trăng lưỡi liềm, khuôn mặt hồng hào mịn màng, đôi môi mềm mại hướng lên trên như thể nàng đương mơ một giấc mơ tuyệt đẹp, Ngắm nghía một lúc phía trên thì Long Nhất chuyển mắt nhìn xuống phía dưới, bên trong lớp áo lót bằng tơ kia là một cặp ngọc phong thật quá gợi cảm, phân nửa đã lộ ra ngoài áo hình thành một rãnh sâu mê nhân. "Ái chà chà, nha đầu này vóc người cũng đầy đặn nhỉ." Long Nhất luồn tay vào trong áo lót nhéo nhẹ ngọc nhũ của Hương Vân rồi nở một nụ cười dâm tà. Không đành lòng đánh thức nàng dậy, Long Nhất mân mê cơ thể tuyệt mỹ kia một lúc rồi đứng lên, nhẹ nhàng kéo chiếc chăn gấm đắp chùm lên người nàng, tiếp đó hôn nhẹ một nụ hôn thể hiện tình yêu nồng thắm , chính lúc này thì một bàn tay nhỏ nhắn chả biết từ đâu kéo vội lấy tay áo của hắn. Long Nhất giật người lại thấy Nam Cung Hương Vân đương mở to đôi mắt còn mơ ngủ nhìn hắn, mặc dù còn ngái ngủ nhưng vẫn có thể nhận thấy sự si mê từ cặp mắt kia của nàng. "Nàng tỉnh giấc rồi à?" Long Nhất lại ngồi xuống giường ân cần hỏi. Nam Cung Hương Vân lắc lắc đầu rồi hai tay lôi Long Nhất nằm xuống, sau đó áp sát người vào ngực hắn. "Phu quân." Nam Cung Hương Vân nhẹ nhàng gọi. "Ơi?" Nha đầu này tự nhiên lại muốn làm gì thế?- hắn thầm nghĩ. "Xin chàng đừng bao giờ quên thiếp nhé, cho dù chàng lại có thêm nhiều nữ nhân nữa cũng chớ có bỏ quên thiếp được không?" Nam Cung Hương Vân trong lòng Long Nhất buồn bã nói, việc Long Nhất cùng một ngày thành thân với ba nữ nhân khác ít nhiều đã để lại cho nàng một nỗi sợ hãi vô hình, nàng vốn rất tự tin nhưng nhìn hắn một lúc có mấy nữ nhận bên cạnh thì khó có thể tự tin được. Các nàng kia mỗi nàng một vẻ đều không thua kém nàng, thậm chí còn hơn nàng, cả đêm nay nàng chỉ đợi hắn về để hỏi hắn câu này. "Nhảm nhí. Nàng đừng có nghĩ lung tung, cho dù Long Nhất ta có ngừng thở thì ta cũng sẽ không quên nàng, ta xin thề đấy!" Long Nhất trước những tình huống này đã có quá nhiều kinh nghiệm, tức thì rót ra những lời đường mật để người ngọc không lo sợ nữa. Nam Cung Hương Vân sau khi nghe lời thề của Long Nhất nhằm nghiền mắt, nhu thuận nằm im trong lòng hắn, nàng tự nhắc nhở bản thân mình sẽ không bao giờ lặp lại bản tính điêu ngoa như trước nữa. Xem ra lập gia thất chỉ có thể làm cho nam nhân đứng đắn và cũng làm cho nữ hài trở nên biết điều hơn. Hai người âu yếm một hồi lâu thì Nam Cung Hương Vân từ trong lòng Long Nhất tách ra nói: "Phu quân, thiếp còn chưa ngủ đã giấc lắm, chàng đến với hai tỷ tỷ kia đi." Nói xong Nam Cung Hương Vân liền quay mặt sang bên kia rồi nhấc chăn trùm kín đầu. Long Nhất mỉm cười việc Nam Cung Hương Vân bật đèn xanh để cho hắn đi bồi tiếp Ti Bích cùng Lãnh U U, trong lòng cảm động hết sức, có thể có thê tử như thế người chồng còn mong gì hơn nữa cơ chứ. "Hương Vân, đợi tối mai ta nhất định sẽ bồi tiếp nàng hắc hắc." Long Nhất cười một tràng rồi vỗ vào kiều đồn tròn đầy của Hương Vân sau lớp chăn mềm nói. Sau khi ra khỏi đứng trước cửa phòng thì hắn phân vân không tính được, hắn biết phòng bên trái là của Tì Bích, bên phải là của Lãnh U U nhưng rốt cuộc là nên đi tới phòng nào? Long Nhất do dự một hồi,trong lòng vẫn ảo tưởng việc hắn và các nữ nhân được ân ái cùng thì tốt biết bao, đến lúc đó chẳng phải khó chịu như bây giờ. Đến đây thì phòng bên phải mở toang, Lãnh U U ngó đầu ra ngoài nhìn Long Nhất sẵng giọng nói: "Chàng ngốc, còn đứng đó đợi gì, mau vào đi!" Có người mời dĩ nhiên Long Nhất không chần chừ lập tức nhào vào phòng. Lúc này Lãnh U U khẽ khép cửa lại, quay người xõa tóc ra đi về phía chiếc giường, ngọc thể chỉ được che chắn bởi một chiếc áo lót mỏng tang, đôi vai trần bày hết ra ngoài cùng hai bên đồn bộ lộ ra theo từng bước chân rung rinh trông rất dụ nhân. Long Nhất cùng Lãnh U U thân mật từ rất lâu rồi mà vóc người của Lãnh U U vẫn không thể chê vào đâu được, có khi còn đẹp hơn trước. Cặp ngọc phong cao vút, vòng eo thon nhỏ, bắp đùi nở nang thực hiếm có nữ nhân nào sánh được. Hắn không thể nhịn được nữa, bước nhanh tới vòng tay ra ôm Lãnh U U từ phía sau, trước hết hít một hơi dài tận hưởng mùi hương nữ nhân quen thuộc làm cho người ta kích động vô cùng, tiếp đó dụng ma trảo thuần thục luồn lên phía trên nhào nặn ngọc phong thưởng thức sự mềm mại đàn hồi, chỉ trong chốc lát hơi thở của hắn đã gấp gáp, cặp mắt mờ đi như bị đốt cháy,cổ họng khô khốc. Lãnh U U tình trạng cũng không tốt hơn là mấy, dục vọng kiềm chế đã lâu nay bị kích thích nhất thời nhiệt hỏa bùng lên, lập tức quay đầu dùng đôi môi đỏ mọng tìm kiếm đôi môi của hắn, nàng thực rất nhớ tư vị của đôi môi nồng ấm này. Long Nhất thả lỏng người mút lấy cái lưỡi nhu nhuyễn của Lãnh U U, ma trảo không thể chỉ thoả mãn ở thượng bộ, từ từ di chuyển xuống hướng đồng bằng bí mật của thiếu nữ bên trong cái tiểu khố bằng lụa. Không lâu, ngón tay liền cảm thấy cực kỳ ẩm ướt, dĩ nhiên là hoa lộ tiết ra từ khe suối của nàng. "Ôi… phu quân. aa. " Lãnh U U không nhịn được rên lên, đồng thời vặn mình bắt đầu cởi bỏ quần áo của Long Nhất, mục đích để giảm đi khát vọng cảm giác tiếp xúc này. Tay trên tay dưới thân mật một hồi, chiến trường dĩ nhiên rồi cũng phải được kết thúc trên chiếc giường trước mặt. Lãnh U U xoay người nằm lên trên cơ thể Long Nhất, mái tóc hoàn toàn xõa xuống, cặp mắt si ngốc nhìn Long Nhất nói: "Phu quân, thiếp rất nhớ chàng. Thiếp muốn được nhìn mãi chàng không thôi." Long Nhất cười đáp: "Vậy nàng cứ tự nhiên, ta còn phải máy mó tí đã hắc hắc." hắn vừa nói vừa bóp bóp kiều đồn trắng bóc ủa Lãnh U U, không mạnh cũng không nhẹ tận hưởng sự đàn hồi chỉ có được ở phần cơ thể ấy. Vuốt ve được một lúc lâu thì hơi thở của Lãnh U U trở nên dồn dập, thân thể cảm giác như tan chảy ra. Ngay sau khi ma trảo của Long Nhất thâm nhập thẳng vào trong cái khe bí ẩn đặt sau đám cỏ mềm mại, nàng không thể chịu được phát tiết, một tay bấu nhẹ vào ngực tình lang, tay kia lần mò xuống phía dưới nắm lấy tiểu Long Nhất, cả ngưởi nảy lên hướng dẫn đường vào thông đạo của mình. Sự phối hợp nhịp nhàng khiến cho cả hai đều khoái cảm, phát ra những tiếng rên vô cùng dâm đãng, Lãnh U U ngồi trên người Long Nhất như một nữ kỵ sỹ, ngọc phong trước ngực phập phồng nhảy nhót theo nhịp thực làm cho người khác mất hồn. Nữ kị sỹ cưỡi được một khoảng thời gian dài thì trên người đã mướt mồ hôi, chất dịch từ chỗ giao hợp đó chảy đầy ra bụng. "Phu quân, thiếp không chịu được rồi, mau mau giúp thiếp đi." người Lãnh U U bỗng trở nên mềm oặt, sau hết lần này đến lần khác cưỡi ngựa lên đỉnh phong, thành thử lúc này khiến cho nàng không thể tiếp tục được nữa. Long Nhất vẫn chưa lên đến đỉnh điểm của sự hoan lạc, hai tay cấp tốc nâng eo của nàng lên, hạ bộ mãnh liệt cắm thẳng lên trên, không lâu sau Lãnh U U kêu lên một tiếng dài rồi nằm sụp lên người Long Nhất. Long Nhất âu yễm vỗ về Lãnh U U, miệng không ngớt nói những lời đường mật, mặt khác tiểu Long Nhất vẫn còn đang cần mẫn ra vào nơi bí động kia cảm giác như bị thít chặt, không thể nghi ngờ được đây là một cách xoa bóp tốt nhất trên đời, khiến cho Long Nhất cực kỳ sảng khoái. Một lúc lâu sau, Lãnh U U mới lấy lại được tinh thần, uốn éo nói: "Phu quân, chàng còn chưa thấy đủ sao?" "Nàng cũng biết phu quân nàng sức khoẻ hơn người mà, mới có một chút đủ sao được, chúng ta tiếp tục nhé?" Long Nhất cười mỉm rồi đẩy Lãnh U U sang một bên tiếp tục dập tới. "Thôi, thiếp đủ rồi. không đáp ứng chàng được nữa đâu." thân thể giãy dụa tỏ vẻ không muốn cho tiểu huynh đệ của Long Nhất tiến vào nữa. "Được lắm, dám qua sông rồi hủy đò, xem ta thu thập nàng đây." Long Nhất vẫn đinh ninh rằng Lãnh U U đang trêu đùa, có khi kiểu đùa cợt này sẽ có thể tăng thêm ham muốn của cả hai chăng? Long Nhất vừa dập đều vừa cúi người xuống nhũ châu màu phấn hồng nằm trên đỉnh ngọc phong , đầu lưỡi nhẹ nhàng đảo qua đảo lại muốn đánh tan ý đồ chống cự của nàng. Lãnh U U gượng gạo nhắm mắt lại tận hưởng tiếp nhưng thân thể uốn éo không ngừng, khiến tiểu Long Nhất đi ra đi vào không biết bao nhiêu lần. Long Nhất nâng cặp trường túc của Lãnh U U gác lên vai, hạ bộ đủn mạnh về phía trước, tức thì cảm nhận tiểu Long Nhất hầu như đã tiến toàn bộ vào khe hẹp bên trong nói: "Chật quá, chật quá!" "Aa. phu quân, mau rút ra đi. rát lắm." Lãnh U U hét lớn một tiếng, cả người cứng ngắc, ngọc thủ nhỏ nhắn bấu chặt bả vai Long Nhất, tròng mắt long lanh lệ tuôn trào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]