Nguồn:blog.***************/blog-DmsWw.SLaalHBhH?p=64 Dịch:zzkatsuyazz Nói một cách khách quan thì Như Ngọc là một nữ nhân phát triển toàn diện, tuổi hai mươi lăm hai mươi sáu cũng là một giai đoạn tươi đẹp nhất trong đời một người con gái, nàng đẹp bởi vẻ sắc xảo và sự quyến rũ rất riêng của bản thân, khác với giai đoạn thiếu nữ mới lớn là hồn nhiên tươi trẻ. Sở dĩ Long Nhất chưa gặp được những cô nương như thế nhiều nên cảm giác của hắn là rất mới lạ. Nhưng Long Nhất không phải một gã công tử bột, hắn luôn biết điều tiết hành động, khi nào nên thoải mái và khi nào cần phải làm việc. Vì thế đã ngưng lại những cử chỉ thô thiển của mình, thay vào đó là một nét mặt nghiêm túc nói: "Thực ra ta có một việc quan trọng cần sự giúp đỡ của nàng nên mới tới đây. Thiết nghĩ chúng ta căn bản chưa có nhiều người ở Hoành Đoạn sơn mạch, mà bây giờ ta lại có một số thông tin có thể giúp cho công việc tình báo được dễ dàng hơn ở đó nên muốn gài vài người vào Thú Nhân Tộc hoạt động." Như Ngọc nghe những lời này không tránh khỏi ngạc nhiên, nàng chau mày hỏi lại Long nhất: "Thú Nhân Tộc xưa nay không hề giao tiếp nhiều với loài người, nếu không muốn nói thẳng ra họ rất là đố kỵ, giao dịch bình thường với bọn họ thì còn dễ chứ xâm nhập vào trong thực khó mà thành công được, cũng chính vì điều này nên Thiên Võng đội vẫn chưa thể có chút tin tình báo nào. Chẳng hay thiếu chủ đã sớm tìm ra biện pháp khả thi?" Long Nhất cười rộ lên: "Chẳng phải mưu sâu chước quỷ gì cả , chỉ là ta may mắn đã tìm được một người, lâu nay hắn ở Thú Nhân tộc không những dễ dàng sinh sống ở đó mà còn một tay xóa đi hiềm khích giữa Mông Nhất Tộc và bọn chúng, theo ta đánh giá hắn rất có thực lực. Vì vậy nàng chỉ cần phái một vài thám tử có kinh nghiệm theo dõi hắn, nhất định sẽ tìm được không ít thông tin rồi." "Vâng, thưa Thiếu chủ." Như Ngọc khom người xuống, xiêm y vô tình hở nửa ngọc phong ra để Long Nhất nhìn thấy, không chịu được hắn nuốt nước miếng cái ực. "Còn việc này, thiếu chủ lần trước giao cho tì nữ việc tìm kiếm tung tích Quang Minh Thánh nữ của Ngạo Nguyệt đế quốc, ngày hôm qua có thành viên trong tổ báo lại là đã thấy nàng xuất hiện ở Đằng Long Thành" Như Ngọc vẫn rất lạnh lùng thuật lại. Long nhất đứng phắt dậy, không thể giấu được sự kích động trong lòng bèn tiến đến nắm chặt lấy bả vai nàng hỏi gấp: "Vậy bây giờ nàng ấy đang ở đâu, hiện có ai theo dõi không?" Mặc dù Long Nhất vô tình dụng quá sức khiền Như Ngọc rất đau đớn nhưng tựu nàng không hề tỏ ra một chút cảm giác gì trên mặt, lập tức trả lời: "Thuộc hạ thực vô năng, thám tử hồi báo lại là Tì Bích Thánh Nữ đã vượt quá cảnh giới Ma đạo sư, cả Thiên Võng Đội không ai có thể bì lại tốc độ với nàng được" Long Nhất nghe câu nói này tâm trạng lại ỉu xìu, hắn buồn bã thở dài rồi tỉnh lại, nhận thấy mình hình như đang bóp nát bả vai của Như Ngọc nên vội giật bàn tay to bản của hắn về. Lại phát hiện nàng trên đó mập mờ vài dấu tay nên cấp tốc dụng Quang hệ ma pháp để điều trị, phút chốc đã khôi phục hoàn toàn. Rốt cuộc thì cũng không còn việc gì ở đây nữa, Long Nhất lòng như lửa đốt phóng như bay ra khỏi Ỷ Hương Lâu hướng tới phía Quang Minh Giáo hội, hắn nghĩ Hồ Tử Lão Đầu nhất định biết Tì Bích đương ở nơi nào, nếu không nói hắn lập tức hủy diệt ngay giáo đường này. Thoáng một cái là đến Quang Minh Giáo hội, Long Nhất trước mắt vẫn cúi người xuống chào đám thủ vệ dưới tầng 1 tỏ vẻ biết điều. Mặt khác, đám Quang Minh võ sĩ, tể tự này đều nhận ra ngày cực âm chính là hắn đến cứu giúp nên không hỏi nhiều, cười nói đưa hắn đến phòng Hồ Tử lão đầu. Đến trước cửa phòng, Long Nhất dừng lại, cấp tốc vận sức đẩy cánh cửa kia vào trong rồi giáp mặt với Hồ Tử lão đầu một lần nữa. Hồ Tử lão đầu nghe thấy tiếng cửa mở liền quay lưng lại, thấy Long Nhất tỏ ra rất ư bực bội nên lúng túng hỏi: "Tây Môn Nhị thiếu gia, người thế nào mà lại đến đây vậy, chẳng lẽ. cô nương kia có chuyện gì không hay rồi?" Long Nhất hùng hổ tiến đến chẳng nói chẳng rằng, ngọc thủ giơ cao ra nắm cổ áo ông nhấc lên hỏi: "TÌ BÍCH HIỆN ĐANG Ở ĐÂU?" "Tì Bích? Ý người là Tì Bích nào?" Hồ Tử Lão đầu tỏ vẻ nghi hoặc, không ngờ hắn lại hỏi câu này. "Quang Minh giáo hội của lão há lại có hai người tên Tì Bích? Còn không mau gọi nàng ấy ra đây?" Long Nhất vừa hay được tin Tì Bích ở Đằng Long Thành, bây giờ vừa bị Hồ Tử Lão đầu kia chọc tức nên nhất thời bùng nổ cơn giận dữ, ném hắn ra xa đoạn tung chưởng đánh tới. "Mau mau dừng lại, nếu không đầu lão nạp bị người đánh nát ra mất. Thực ra Tì Bích chỉ ghé thăm giáo hội được hai ngày, ngày hôm qua đã cáo từ để về Quang Minh Thành rồi." Hồ Tử Lão đầu bị sát khí của Long Nhất làm cho khiếp đảm, phản xạ trên người lập tức phát ra một luồng bạch quang tránh khỏi ma chưởng của hắn, nhưng sắc mặt thì lãnh đạm không hề tức giận. "Hai ngày trước nàng vẫn còn ở đây? Nói cách khác thì cực âm ngày nàng cũng ở đó phải không?" Long Nhất nghi ngờ xác định lại, khi biết Tì Bích đã rời đi hắn không còn giận nữa mà thay vào đó là một nỗi mất mát khó tả tròng lòng bùng phát. "Điều này là chắc chắn, Tì Bích chỉ là phụng mệnh Quang Minh Thành chủ đến để giúp chúng ta qua nạn kiếp này. Chính là song nữ Quang Minh Đại Thần tế tự, sắc đẹp khi xưa tựa như thần tiên, lúc đó ta theo đuổi mười năm không có kết quả, ngươi nói xem. Ơ ta vẫn chưa nói hết." Hồ Tử lão đầu đoán lờ mờ Long Nhất nhất định có tình cảm với Tì Bích, tâm trạng bị kích động kể lể một hồi say mê không để ý, ngẩng mặt lên đã thấy Long Nhất rời đi tự bao giờ. "Ai da, một chữ tình thật làm khổ cả đời người mà. còn tên Mộ Dung Bác chết bầm kia nữa, nếu để cho ta tìm thấy nhất định sẽ lột da ngươi." Hồ Tử Lão đầu cay đắng lẩm bầm trong miệng, ngữ khí thực không hề giống một Quang Minh giáo chủ chút nào cả, hắn nhắc đến Mộ Dung Bác sở dĩ vì Mộ Dung Bác đã từng một thời danh chấn Thương Lan Đại Lục, là Kiếm Thánh của Cuồng Long Đế Quốc, cũng là người đầu tiên lĩnh ngộ được Ngưu Nhân đấu khí. Hơn nữa còn từng có tin đồn là lúc trước hắn cùng với hai Quang Minh Đại Thần tế tự Chu Dịch và Khải Lâm kia có một mối quan hệ mập mờ. Bây giờ thì biệt tăm biệt tích, mà Chu Dịch cùng với Khải Lâm cũng chưa hề thành thân thật quá trùng hợp đi. Chu Dịch thì lại là sư phụ của Tì bích. Long Nhất biết được sự thật, thất thần đi ra khỏi Quang Minh Giáo hội, tình cảm đang dâng trào vì niềm vui tái ngộ Tì Bích bị mất đi nên hắn rất hụt hẫng. Đứng yên một chỗ mông lung nghĩ nửa ngày, chuyện đêm Cực âm Tì Bích có xuất hiện ở Quang Minh Giáo Đường, hai người khẳng định gặp nhau ít nhất một lần. Hai năm trôi qua chẳng lẽ nàng không còn muốn gặp hắn nữa? Mà cũng chẳng muốn biết hắn làm gì trong hai năm vừa qua? Nghĩ đến đây Long Nhất giơ tay đập mạnh vào đầu hắn, mục đích để xóa đi hình ảnh Tì Bích bên trong, mặt khác hắn lại hy vọng nàng đang ở xung quanh đây, đang dùng cặp mắt trong veo của nàng dõi theo hắn. Dù sao ngày mai hắn cũng cùng Nam Cung Hương Vân bái đường thành thân rồi, Tì Bích biết điều này chắc chắn không tránh khỏi đau khổ. tựu không được gặp nàng hôm nay thì tốt hơn. Bất thình lình Long Nhất phát hiện có một thân ảnh đang tiến tới gần, thoắt một cái đã dùng tay nắm lấy ngọc thủ của hắn kéo vào một ngõ nhỏ bên đường.
Dịch giả: Duc Andree : Long Nhất quay mặt nhìn qua hắc y nhân nọ, theo phản xạ tung ra một chưởng, nhưng đúng lúc này hắn lại ngửi thấy một mùi hương vô cùng quyến rũ đồng thời nhận ra bàn tay mềm mại hết sức quen thuộc kia nên lại muốn thu chiêu. Tựu thực không có dễ, hắn hiện giờ vẫn chưa đạt tới cảnh giới thu xuất tùy ý, nhịn không được bèn chuyển thành ma trảo lao vào ngọc phong nữ tử kia, liên tục nắn bóp ra các hình thù quái dị. Nữ tử này bị hành động thô bỉ của hắn kích thích, uốn éo khó chịu đáp: "Tên đại dâm tặc, chỉ biết khi dễ ta!" Nghe được thanh âm dễ chịu của nữ nhân kia, tất cả những hồi ức buồn của Long Nhất tự dưng bay biến hết. Hai tay dời khỏi ngọc phong của nàng hắn chậm rãi gạt tấm khăn che mặt kia ra. Là Nam Cung Hương Vân. Cặp mắt to tròn hiện đang nhắm chặt, chắc chắn đã bị tên "đại dâm tặc" hút mất hồn vía rồi, thật là tội nghiệp a. Long Nhất thấy thế cười mỉm, tả hữu hai tay bóp nhẹ hai bên đồn bộ của nàng hỏi thử: "Nha đầu này bạo gan gớm, nghĩ được ra cả cách giả trang này, nếu ta lúc nãy không thu hồi được chưởng lực thì nàng đã hồn lìa khỏi xác rồi biết chưa??" Nam Cung Hương Vân chầm chậm mở hai mắt ra, nụ cười đẹp như đóa hoa buổi sớm một lần nữa được hiện lên trên khuôn mặt: "Chàng giỏi thế lẽ nào chút công phu thô thiển đó lại không thu lại được, là thiếp tin chàng mà." Long Nhất ngớ người ra, không ngờ nàng trong lòng đánh giá hắn cao vậy. "Thiếp mấy ngày hôm nay không thấy chàng ghé qua phủ, định đi thăm rồi nhưng lại bị mẫu thân sai người ngăn chặn.Mặc dù chỉ là mầy ngày ngắn ngủi nhưng thiếp không thấy chàng trong lòng lúc nào cũng trống rỗng, đến hôm nay không chịu được nữa bèn thừa dịp bọn lính canh sơ ý đào tẩu ra" Hương Vân ngây thơ đáp, những lời nói thốt ra này là tự trong đáy lòng nàng. Long Nhất hết sức cảm động nhưng không thổ lộ ra ngoài, cười tươi: "Nha đầu ngốc, ngày mai chằng phải chúng ta đã thành thân rồi ư, cùng lắm là một đêm nữa thôi mà. Nhưng Nam Cung Phủ lúc này khẳng định đang loạn lên đi tìm nàng rồi hắc hắc" "Thiếp mặc kệ bọn họ, nhất định phải đi gặp chàng, không thấy được chàng trong lòng thiếp khôn nguôi được cảm giác khó chịu." Nam Cung Hương Vân ôm chặt lấy Long Nhất kiên định đáp, tựa hồ sợ hắn đi xa không muốn gặp nàng nữa. Nam nhân nào được sở hữu một nữ nhân như thế, dù chỉ một giây cũng đáng. Long Nhất vỗ vỗ nhẹ vào vai nàng để an ủi, thầm nghĩ nha đầu này có lẽ bị tình làm cho điên đảo rồi, thần chí bất an đến thế cơ mà. "Tây Môn Vũ, thiếp sắp làm thê tử của chàng rồi, liệu mai sau chàng có đối xử tốt với thiếp không?" bất chợt Hương Vân hỏi, trong lòng tha thiết chờ đợi câu trả lời của hắn. "Đương nhiên." Long Nhất khẳng định lại những gì nàng đang băn khoăn. "Thật tốt, thiếp cũng sẽ đối xử với chàng như vậy, hàng tồi hầu hạ chàng rồi sẽ sinh cho chàng một cặp song sinh." Hương Vân đỏ bừng mặt, thẹn thùng lí nhí từng chữ. "Được, đã thế thì sanh hai mươi đứa đi, thập nam thập nữ." Long Nhất cười rộ lên. "Đúng là đồ bại hoại, chàng nghĩ ta họ Trư. chắc, nhiều nhất chỉ là mười đứa thôi, ngũ nam ngũ nữ. Nam thì mạnh mẹ hài hòa giống chàng, nữ thì xinh đẹp dịu dàng giống thiếp." Nàng không để ý phản ứng của Long Nhất, một mình đắm chìm trong ảo tưởng tự nghĩ ra cho chính bản thân. Long Nhất nhìn chăm chú vào khuôn mặt khiết bạch của nàng, hơi cúi người xuống hôn nhẹ vào đôi môi mọng nói: "Dù sao cũng không còn sớm nữa, để ta đưa nàng về môn phủ, nếu không gia ngươi nhất định sẽ lo lắng cả đêm không ngủ." "Không. thiếp không muốn, mới được một lúc mà. thiếp thực không có muốn" Hương Vân đương đắm chìm trong giấc mộng đẹp thì bị Long Nhất đánh thức, tâm trạng vô cùng luyến tiếc đáp lại. Mặt khác nàng còn cố tình lắc người để đôi ngọc phong nảy nở ma sát vào ngực hắn. Long Nhất nhất thời bị kích thích dục vọng, nhưng cũng khó khăn đáp: "Nàng nghe lời ta trở về đi, một đêm nữa thôi đã là phu nhân của Tây Môn Vũ ta rồi còn gì." Hương Vân kéo cổ áo của hắn chũng xuống, nũng nịu áp ngực vào trong đó. Mặc dù không muốn rời xa tình lang nhưng nàng cũng nghĩ lại chỉ một đêm nữa thôi. Một đêm này tuy dài nhưng cũng không phải vô tận. Vì thế lập tức bám chặt vào người hắn gật đầu, sắc mặt vừa buồn vừa khó chịu. Long Nhất thi triển Tật Phong Thuật bay như tên bắn cùng với Nam Cung Hương Vân,chả mấy chốc thì hạ xuống Nam Cung phủ. Từ xa hai người có thể thấy các tiểu nữ gia đinh ráo riết chạy quanh, hẳn là đang tìm nàng. Trước tình cảnh này Hương Vân không có gì ngạc nhiên cả, nàng vẫn tỏ ra luyến tiếc nói: "Chàng mau vòng ra cửa sau để tránh mọi người, đặc biệt là mẫu thân ta. Chuyện này mà truyền ra ngoài chắc ta chết mất." Long Nhất cười trừ, vòng ra cửa sau rồi vỗ vai nàng nói : "Bây giờ an toàn rồi, mau vào trong kẻo nhạc phụ nhạc mẫu của ta phát điên mất hắc hắc." Hương Vân cũng đã nguôi ngoai được nỗi nhớ thương hắn phần nào, tức thì tách ra khỏi cơ thể hắn tiến vào trong. Một lúc thì nàng lại quay lại, nhưng chỉ ló ra cái đầu dịu dàng nói: "Tây Môn Vũ, chàng nhớ chuyện đại sự ngày mai không được viện cớ gì bỏ chạy biết chưa, nếu không cả nhà ta sẽ bị một phen đẹp mắt với khách mời mất." Nàng nói câu này như thể đã biết trước hắn không đến ngày mai vậy, vừa dứt lời thì mau chóng trở vào phía trong. Trong chốc lát có tiếng một gia đinh hưng phấn hét lớn: "Tiểu thư đã về!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]