Chương trước
Chương sau
 
Dịch giả: NguyễnBáViệt ( nguyenbaviet)
Bỗng nhiên, thân thể mềm mại của Bắc Đường Vũ chợt cứng lại, thân thể khẽ run lên, cánh tay nhu nhuyễn như không xương dừng lại trên lòng ngực của Long Nhất, bởi vì nàng cảm nhận được tiểu phúc của mình chạm phải một vật vừa cứng vừa nóng rực. Nhiều năm sinh sống tại binh doanh, nàng làm sao lại không biết đây là cái gì, lửa dục trong lòng lại chậm rãi phát tiết, khí lực toàn thân tự nhiên tiêu tán.
-" Vũ, ta . chúng ta, về nhà nha" Thân thể mềm mại của Bắc Đường Vũ nóng rực như lửa, nàng thì thào vào bên tai của Long Nhất.
-"Về nhà làm gì?" Long Nhất cười gian hỏi, hạ thân nhẹ nhàng nhích một chút về phía trước, bàn tay to đang đặt tại đồn bộ của nàng lại ấn vào một chút, nhất thời run run để cho tên đệ đệ của hắn du ngoạn trên vùng cao nguyên phẳng lì của nàng một chút.
Bắc Đường Vũ kêu khẽ một tiếng, bất kể y phục của hắn mà nhắm vai hắn mà cắn một cái, thân hình run run, khẽ hít một ngụm không khí, nỉ non nói: "Bại hoại, không cho phép ngươi làm bậy tại đây"
Long Nhất trong lòng rung động, nữ nhân này hơi thở dồn dập, thân hình run run, nhũ phong ngạo nhân run rẩy ma sát vào ngục hắn, truyền đến trận trận tiêu hồn, làm cho hắn không thể kiềm chế nổi. Không nói hai lời, Long Nhất ôm theo Bắc Đường Vũ lướt ra ngoài sân của Thái tử phủ. Không một tiếng động, nhẹ nhàng điểm chân phóng người lăng không hướng về phía Tây môn phủ.
Long Nhất ôm Bắc Đường Vũ nhẹ nhàng đáp xuống tiểu viện, tiến đến phòng ngủ của mình. trực tiếp phóng đến chiếc giường lớn mềm mại trong phòng.
Long Nhất ôm Bắc Đường Vũ lăn vài vòng trên giường, hắn cúi đầu, chiếc miệng rộng ngoạm lấy đôi môi hồng của Bắc Đường Vũ mà tham lam mút lấy.
- "Tuyệt hảo, nàng hôm nay dùng loại son môi hồng hồng thật thơm nha" Long Nhất vừa ngẩn đầu lên, liếm liếm môi hỏi, bất quá hắn hoàn toàn chưa hề nếm qua một đôi môi tuyệt phẩm như vậy.
Bắc Đường Vũ đang giương đôi mắt đẹp mê ly nhìn hắn, biết hắn đang nói đến cái gì, chỉ là thấy đôi môi Long Nhất rời ra, liền nhấc đôi môi hồng đuổi theo môi hắn.
Hai người triền miên trong nụ hôn ngọt ngào, quần áo trên người từng món một rời khỏi, chỉ trong nháy mắt Bắc Đường Vũ chỉ còn bộ nội y mỏng manh trên người, tấm thân ngà ngọc , ngọc ngũ ngạo nhân cùng với mùi hương trinh nữ nhẹ nhàng lan toả, làm cho Long Nhất càng thêm mê muội.
Một cỗ tà hoả từ đan điền Long Nhất đột khởi, lập tức mãnh thiệt thiêu cháy tâm can hắn, Long Nhất trở nên xúc động dị thường, hắn có chút cuồng bạo mà xé đi mảnh nội khố mỏng manh cuối cùng của Bắc Đường Vũ. Ngay khi đỉnh thương của hắn nhắm ngay vị trí của Ngọc môn quan toan công kích đến. thì một tia tinh minh còn sót lại trong người giúp hắn bừng tỉnh lại, ngưng ngay hành động.
Long Nhất trong lúc quan trọng này, hai mắt đột nhiên toả ra hồng quang doạ người, hắn biết thân thể của mình đã xảy ra chuyện. Cho dù dục hoả có thịnh, cũng không có thể làm cho hắn trở nên bộ dáng như vừa rồi. Hắn liền dùng nguồn tinh thần lực mạnh mẽ biến thái của mình đè ép luồng nhiệt hoả sắp làm tan đi lý trí của hắn, bản tay to của hắn vươn ra, đột nhiên hung hăng chụp đến cần cổ tuyết bạch của Bắc Đường Vũ.
- "Vũ, chàng làm gì vậy" Bắc Đường Vũ hít thở khỏ khăn, từ cơn mê tình đột ngột tỉnh lại, vừa mở đôi mắt liền thấy vẻ mặt dữ tợn của Tây Môn Vũ.
Long Nhất dùng đôi bàn tay to mà vặn vẹo khuôn mặt tuấn tú của mình, nhìn khuôn mặt vì hít thở không thông mà trở nên trắng bệch của Bắc Đường Vũ, trong cổ họng phát ra âm thanh âm trầm:
" Ngươi nói mau, thật ra trên môi của ngươi đã thoa thứ gì?"
Bắc Đường Vũ cố gắng dùng đôi bàn tay nhỏ bé của mình nắm lấy cổ tay to của hăn, trong lòng nổi lên một cảm giác bi thương. Có điều nàng không hít thở được, lại nghe một câu hỏi của Long Nhất, trong đầu đột nhiên như bị người ta hung hăng đánh một quyền, chẳng lẽ mẫu thân nàng đã ra tay.
Một bóng đen từ trong đầu Long Nhất chậm rãi hiện lên, cũng không biết thực hiện động tác gì, cỗ ý chí mà Long Nhất dùng để đàn áp dục hoả đột nhiên tiêu thất, dục hoả tức khắc như giao long phá tan luồng ý thức thanh minh cuối cùng của hắn.
Long Nhất hét lớn một tiếng, hạ thân hướng thẳng vào Bắc Đường Vũ, không quản tới nàng mà dùng trường thương tiến thẳng vào thông đạo. Một màng trinh tiết của xử nữ tiêu tan, nhiều điểm hoa hồng hồng như hoa mai rơi xuống tấm trải giường trắng bạch, tạo nên vẻ mỹ lệ thê lương.
Bắc Đường Vũ kêu thảm một tiếng, bi thống nói: "Đau quá, nhẹ một chút"
Nhưng Long Nhất đang trong tình trạng mất ý chí thì làm sao để ý đến lời thỉnh cầu của nàng. Hạ thân của hắn chuyển động dồn dập, cuồng bạo đánh sâu về phía trước, căn bản khôn có chút ôn nhu tình cảm nào.
Bắc Đường Vũ cắn chặt răng, nước mắt từ hai khoé mắt chày xuống thành hai hàng, nàng yên lặng chịu đựng cơn cuồng phong của tình lang, trong lòng ngập tràng bi thương, mẫu thân vì cái gì mà hãm hại nàng, nàng rõ ràng đựoc mẫu thân cho biết son môi hồng này chỉ dùng để gia tăng tình thú, không nghĩ đến sẽ làm Long Nhất mất đi lý trí. Thấy hình dnág của hắn như thế này, nỗi đau thân thể của nàng sao so sánh với nỗi đau như dao cắt trong tim.
Ngay khi một luồng khí nóng từ Long Nhất cường bạo xâm nhập nàng, hạ thân Bắc Đường Vũ đau đến chết lặng, ý thức của nàng tiến vào trạng thái bán hôn mê. Bởi vậy nàng cũng không phát hiện mi tâm của nàng đột nhiên xuất hiện một làn sương nhàn nhạt. Màn sương vừa phát ra màu đen nhạt liền tiến thẳng vào mi tâm của Long Nhất, trong chớp mắt thẩm thấu qua da, xâm nhập vào trong thân thể hắn.
----------
Thái tử phủ, một gian mật thất dưới lòng đất. Thái tử Long ưng sắc mặt không chút thay đổi ngồi ở vị trí cao nhất, đối diện với hắn không ngờ chính là Bắc Đường Đạc, kế bên không ngờ cũng là kẻ mặc đồ đen thần bí - Quân sư của Long Chiến. Cả ba người đều chú mục nhìn vào một bình pha lê ma pháp, bên trong có một làn sương trắng đang lay động.
- "như thế nào một chút phản ứng đều không có ?" Bắc đường đạc nghi hoặc hỏi.
Quân sư dùng ánh mắt âm lãnh liếc hắn, giọng âm lãnh cất lên
- "Gấp gáp cái gì, kế hoạch lần này tuyệt không thể thất bại, Tây Môn Vũ đã trúng "Vật" rồi!
bắc đường đạc rùng mình một cái, cũng không dám nói nữa.
Chính lúc này, luồng sương trắng trong chiếc bình pha lê đột nhiên chấn động, vốn là một màu trắng thuần, đột nhiên lại biến hoá thành màu ("Nùng hắc khí"- không dịch được từ này ). Khí trong bình đột ngột quay cuồng, cuối cùng biến thành hình dạng một đầu lâu khô quỷ dị.
- Khẹt khẹt! Thành công rồi. - Quân sư cừa cười quái dị vừa đứng dậy, trong mắt bắn ra vẻ ác độc.
Thái tử Long Ưng ánh mắt dao động một chút, nháy mắt lịa khôi phục vẻ lạnh nhạt, trong lòng thầm nói :"Tây Môn Vũ, người là ca ca này thật sự đã cho ngươi cơ hội, là ngươi ngoan cố không tiếp nhận, hôm nay cũng không oán trách được ta"
PHONG LƯU PHÁP SƯ
 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.