Tây Môn phủ đệ vô cùng rộng lớn, hậu viện là nơi ở của nữ quyến, còn có một hoa viên siêu rộng. Tại Cuồng Long đế quốc, trừ ngự hoa viên của hoàng cung ra, thì hoa viên này của Tây Môn gia tộc là lớn nhất.
Long Nhất không nhanh không chậm theo sát sau Nam Cung Hương Vân, từ khí cơ trên cơ thể nàng tán phát ra, phỏng chừng thực lực ở cấp bậc kiếm sư, dù có cao hơn nữa tuyệt đối cũng chưa đạt đến trình độ đại kiếm sư được.
Tới bên trong một rừng trúc phong nhã, Nam Cung Hương Vân dừng lại, chầm chậm xoay người, ánh mắt khiêu khích nhìn chằm chằm vào Long Nhất đang mỉm cười.
"Thế muội, ta cũng đã tới rồi, không biết có điều chi chỉ giáo." Long Nhất nhìn Nam Cung Hương Vân cười híp mắt nói.
"Đừng gọi ta là thế muội, dựa vào ngươi không xứng." Nam Cung Hương Vân khinh thường nhìn Long Nhất, mặc dù cảm giác hắn nhìn kỹ cũng không tệ, nhưng căm ghét trong lòng nửa phân cũng không giảm.
Long Nhất ánh mắt khẽ nheo lại, nụ cười trên khoé miệng vẫn y nhiên bất biến. Hắn dồn tới hai bước, cách Nam Cung Hương Vân chỉ còn một bước chân, gần đến nỗi có thể ngửi được mùi hương thoang thoảng trên cơ thể nàng.
Nam Cung Hương Vân mặc dù vậy một cử động cũng không có. Theo cách nhìn của nàng, nam nhân trước mắt chỉ là một bọc ăn hại, hai năm trước vẫn chỉ là một trung cấp chiến sĩ, đoán chừng sau hai năm cũng chẳng đi tới đâu. Nàng muốn đánh ngã hắn cũng chỉ là chuyện gói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-phap-su/1628247/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.