Chương trước
Chương sau
 
Dịch: naruto2302
Biên dịch & biên tập: Long Nhất Mục quang Tiểu Y long lanh một hồi, đột nhiên khẽ thở dài, buồn khổ nói: "Ta còn có lựa chọn khác sao? Ngài là chủ nhân của ta, còn ta chỉ là thị nữ để ngài chơi đùa mà thôi, vậy hà tất phải hỏi?"
"Không, nàng có lựa chọn khác, bây giờ hãy đi đi, từ giờ không được xuất hiện trước mặt ta nữa." Long Nhất thu lại vẻ mặt tươi cười hờ hững đáp, không lộ chút biểu tình nào nhìn Tiểu Y.
Tiểu Y đột ngột ngẩng đầu nhìn Long Nhất, ánh mắt ngượng ngùng xuyên qua tấm sa. Nàng cắn răng nói: "Tiểu Y không chọn cách thức đó, Tiểu Y nguyện ý phục thị chủ nhân, nếu… nếu chủ nhân có nhu cầu, ta nguyện ý, nguyện ý cho…"
Long Nhất thở dài. Hắn tuyệt không muốn cùng Tiểu Y có quan hệ dạng này, cứ như trước đây thật tốt a. Hắn thẳng thừng nói: "Có chuyện gì nàng nói đi, ta không rảnh để lằng nhằng với nàng đâu."
Tiểu Y quay lại, uyển chuyển cất bước đi về hướng ngược lại, phương hướng chính là viện tử nàng sống.
Nữ nhân này sẽ không giở trò quỷ gì nữa chứ, Long Nhất trong lòng nghĩ thầm. Nhưng nghĩ lại, cả người lẫn ma thú một khi đã có huyết khế sẽ không thể gia hại chủ nhân, cho nên hắn mới cất bước đi theo.
Gần tới viện tử, Long Nhất liền phát giác bên trong có rất nhiều loại khí tức, phải có đến vài trăm người. Dường như toàn bộ thành viên Bạo Hùng dong binh đoàn đều tập trung ở đây, bất quá tuyệt không cảm giác được sát khí, có lẽ không phải là đến đối phó mình.
Tiểu Y tháo bỏ mũ trùm đầu, lộ xuất gương mặt thanh tú cùng đôi con ngươi trong suốt. Nhưng lúc này Long Nhất không cần giới bị nữa. Bởi vì với thân phận thị nữ, nàng không được phép tra xét những suy nghĩ trong lòng hắn như trước. Nàng đẩy cánh cổng trang viện, ngoan ngoãn cúi đầu đứng sang một bên chờ Long Nhất tiến vào.
Long Nhất nhíu mày, khoa chân lớn bước tiến vào. Chỉ thấy trong viện tử rộng lớn ken đầy dong binh đeo huy hiệu Bạo Hùng dong binh đoàn, trong đó Hùng Bá đứng ở trên cùng, hai bên tả hữu là một nam một nữ phó đoàn trưởng.
Thấy Long Nhất tiến vào, Hùng Bá tiến lên hai bước, một gối cong lại, thân hình hùng vĩ quỳ xuống trước mặt Long Nhất đến rầm một tiếng. Gần như cùng lúc, toàn bộ đám thuộc hạ phía sau gã cũng quỳ xuống, toàn trường chỉ còn Long Nhất hiên ngang đứng giữa, có chút cảm giác thiên hạ rộng lớn, còn ai ngoài ta.
"Hùng Bá hướng lên trời cao lập thệ, từ giờ phút này tôn Long Nhất là chủ nhân, nếu có mệnh lệnh, không dám không theo, thỉnh cầu chủ nhân thu nhận Bạo Hùng dong binh đoàn." Thân thể đầy lông lá của Hùng Bá cúi sát xuống đất thể hiện sự khuất phục.
Cùng lúc, đám dong binh phía sau Hùng Bá cũng học theo phủ phục thân hình vốn bình thường luôn cao ngạo xuống phát thệ.
Long Nhất mục quang lấp lánh, nhìn về phía Tiểu Y đang đứng cạnh cổng. Chẳng cần nói cũng biết đây nhất định là do nha đầu này đạo diễn. Do có quan hệ huyết khế, Long Nhất biết nàng tuyệt không có ác ý, chỉ là nàng đem vị ca ca đồng cam cộng khổ, nương tựa vào nhau của nàng hiến cho mình làm người hầu cầm cương dắt ngựa (tùy tùng thân tín). Cũng thật là trung thành a.
Long Nhất thật lâu không hồi đáp, nhưng Bạo Hùng dong binh đoàn vẫn phủ phục không dám động đậy. Trong chớp mắt, trong đầu Long Nhất lướt qua vô vàn ý niệm. Hắn khẽ mỉm cười, đã đưa tới một đám gia hỏa hữu dụng, hơn nữa thực lực mỗi người cũng không thấp, thế thì thu nhận vậy.
"Được rồi, nếu các ngươi đã có thành ý như vậy thì cứ theo ta. Sau này không được gọi là chủ nhân mà hãy gọi thiếu gia." Tay phải Long Nhất đưa lên vuốt cằm, cười nói.
"Vâng, đa tạ thiếu gia thu nhận." Hùng Bá đứng dậy, vẻ mặt cung kính đáp. Đôi mắt gấu sáng lên đầy vẻ cuồng nhiệt nhìn Long Nhất. Muội muội Tiểu Y đã nói, chỉ có đi theo Long Nhất y mới có thể thực hiện được lý tưởng của mình.
Long Nhất gật đầu, nhìn một lượt toàn bộ đám dong binh xung quanh. Mỗi cá nhân trước ánh mắt âm lạnh của hắn đều khiếp đảm tránh đi nơi khác, không kẻ nào dám đối mặt với ánh mắt ấy.
"Do tin tưởng Hùng Bá cho nên ta cũng tin tưởng thủ hạ của y. Điều Long Nhất ta cần là lòng trung thành tuyệt đối. Nếu sau này kẻ nào dám có dị tâm, ta đảm bảo sẽ khiến cho kẻ đó muốn sống không được muốn chết không xong." Ánh mắt băng lãnh của Long Nhất tràn ngập sát khí bức nhân. Bàn tay hắn phất lên, một khối cự thạch cao ngang đầu người dùng để trang trí trong sân viện tử nhẹ nhàng bay về phía hắn như không có trọng lượng. Chỉ thấy bàn tay Long Nhất nắm lại, khối cự thạch đột nhiên khựng lại, từ trên xuống dưới lập tức biến thành bột đá. Bột đá rơi xuống đất hình thành nên một chữ rất lớn theo văn tự Thương Lan đại lục: Sát (giết).
Trái tim tất cả mọi người thắt lại. Thực lực của Long Nhất bọn họ sớm đã được thấy qua. Trước đây khi cùng nhau diễn một vở kịch vui ở ngoài thành, bọn họ đều đã dùng chân công phu vậy mà cũng không làm tổn thương nổi một sợi lông trên người Long Nhất. Còn giờ đây với một chữ "sát" tràn đầy sát khí, còn ai dám có dị tâm đối với hắn a. Trong lòng mọi người vừa kính phục vừa sợ hãi.
Long Nhất giơ ngón tay ngoắc Tiểu Y lại, dẫn nàng đi vào trong. Một tiếng cạch vang lên, cánh cửa phòng đã được đóng lại.
Trái tim thiếu nữ của Tiểu Y một phen loạn nhịp, hồi hộp đến nỗi lòng bàn tay toát mồ hôi. Chẳng lẽ bây giờ Long Nhất muốn nàng hoàn thành chức trách của một thị nữ a? Phải làm sao bây giờ?
Long Nhất ngồi xuống một chiếc ghế, gác chân lên nói: "Nói đi, nàng đáo để đã tiên đoán được gì? Tại sao kêu ca ca nàng mang theo toàn bộ dong binh đoàn nguyện trung thành với ta?"
Tiểu Y đứng cúi đầu trước mặt Long Nhất, khẽ gật đầu, nói: "Ngài đi đã được hai tháng, cục thế Thương Lan đại lục càng lúc càng bất ổn, quy mô cuộc chiến do Nạp Lan đế quốc cùng Ngạo Nguyệt đế quốc phát động càng ngày càng lớn, mà Cuồng Long đế quốc các ngài cũng dần dần ngả về Nạp Lan đế quốc, điều một lực lượng lớn quân đội đóng tại biên giới với Ngạo Nguyệt, cùng Nạp Lan đế quốc hình thành thế ỷ giốc, hỗ trợ lẫn nhau."
"Ờ, vậy à?" Long Nhất nhíu mày, đột nhiên mỉm cười. Xem ra một cước hồi đó của mình tặng cho nhị hoàng tử Ngạo Nguyệt đế quốc dường như cũng có một phần tác dụng ha.
"Ngôi sao chủ mệnh của ngài dường như di chuyển về hướng đông, sắp tới ngài sẽ mau chóng quay về, thế tất phải cuốn vào trong cuộc chiến tranh lan rộng khắp Thương Lan đại lục này. Mộng tưởng của ca ca ta là được tung hoành trên sa trường, vì quốc chủ mở mang bờ cõi. Chỉ có đi theo ngài, lý tưởng của huynh ấy mới được thực hiện." Tiểu Y chậm rãi đáp.
Long Nhất lắc đầu, cười nói: "Nàng có lẽ tiên đoán sai rồi. Ta tuyệt không có ý định cuốn vào cuộc chiến. Thương Lan đại lục biến thành dạng gì đều chẳng liên quan tới ta."
Tiểu Y nhìn Long Nhất cười vẻ tự tin, nói: "Chủ nhân, ngài nhất định sẽ bị cuốn vào, cho dù ngài không muốn nhưng ngài không thể khống chế được đằng sau."
Long Nhất cười hắc hắc khẳng định: "Chỉ cần ta không nguyện ý, trên thế giới này không ai có thể cưỡng bách được ta."
"Vậy hãy mở to mắt mà chờ a." Tiểu Y ngẩng đầu, khẽ mỉm cười.
oOo
Lúc này màn đêm đã buông xuống, ma pháp đăng tỏa ánh sáng ngũ sắc rực rỡ tô điểm cho Mễ Á thành một màu đỏ tím huyền ảo, làm cả tòa thành bừng lên với muôn vàn ánh sáng rực rỡ.
Long Nhất trầm tư quay trở về Thánh Ma học viện. Câu nói đầy tự tin của Tiểu Y vẫn vang vọng bên tai. Kì thật Long Nhất tuyệt không tự tin như điều hắn nói. Từ lâu hắn đã minh bạch câu nói "Người trong giang hồ, thân bất do kỷ". Với năng lực một người không bao giờ có thể gây ảnh hưởng tới toàn bộ thế giới, câu nói đó vĩnh viễn đúng.
"Long Nhất, chàng đi chết ở đâu hả? Sao giờ mới quay về." Đang lúc trầm tư, bên tai Long Nhất bỗng vang lên một âm thanh yêu kiều mà giận dữ. Chỉ thấy Long Linh Nhi, Tây Môn Vô Hận cùng Lâm Na đứng dưới nam sinh túc xá, đang tức tối trừng mắt nhìn hắn.
Long Nhất ngẩng lên, tiến tới ôm lấy eo thon Long Linh Nhi, hôn chụt một cái lên đôi môi xinh của nàng, chọc cho đám lang sói đang ở xa xa hân thưởng mĩ nữ ghen tức kêu lên be be, còn Long Linh Nhi ngượng ngùng dụi đầu vào lòng Long Nhất.
"Hứ, đồ sắc lang." Lâm Na bất mãn lẩm bẩm.
"Lâm Na, thị nữ ngoan của ta, mau lại đây để chủ nhân hôn một cái nào." Long Nhất cười hắc hắc không chút hảo ý nhìn Lâm Na.
"Ai là thị nữ của ngươi. Ngươi đừng có ăn nói quàng xiên, làm ảnh hưởng đến thanh danh của ta thì đừng có trách." Lâm Na không ngờ bướng bỉnh không nhận thua.
Long Nhất cặp mắt trắng dã. Nữ nhân a, đúng là như vậy đó. Hắn phẩy tay, nói: "Được rồi, không thích tranh cãi với nàng. Nàng muốn làm con rùa đen, làm con cún con thì làm đi."
Lâm Na nhìn vẻ mặt bất mãn của Long Nhất, trong lòng dấy lên một cảm giác không tên.
"Lâm Na, sao tỷ lại không giữ lời chứ? Hôm qua muội rõ ràng nghe thấy chính miệng tỷ chấp nhận, nguyện đánh cuộc mà thua sẽ làm một thị nữ ngoan cho nhị ca muội trong một tháng mà, bằng không tỷ làm muội thất vọng quá." Tây Môn Vô Hận nghiêm khắc nhìn Lâm Na, nói như hét lên vậy.
"Vô Hận, thôi bỏ đi." Long Linh Nhi thò đầu ra khỏi lòng Long Nhất khuyên can. Trái tim nàng rõ là không mong chuyện đó. Một mĩ nữ như Lâm Na làm thị nữ cho tên đại sắc lang Long Nhất, đảm bảo bị "gặm" đến xương cốt cũng chẳng còn. Chẳng lẽ lại phải chia sẻ vòng tay ấm áp này cho người khác chung hưởng sao, nàng thật không nguyện ý mà.
Nhưng, vì Tây Môn Vô Hận nói rất to, mọi người ở xung quanh đều nghe thấy hết. Chỉ trong một lúc, trong Thánh Ma học viện đã lan truyền một tin tức sốt dẻo, tôn nữ Lâm Na của viện trưởng Thánh Ma học viện Phổ Tu Tư, đã trở thành thị nữ của Long Nhất. Mọi người chạy tới xem càng lúc càng đông. Đúng là ở đâu có Long Nhất, ở đó xảy ra những chuyện ám muội khiến người người hứng thú đàm luận không ngừng.
Mắt thấy mọi người kéo đến xem náo nhiệt ngày càng đông, gương mặt xinh đẹp của Lâm Na lúc trắng lúc đỏ, tức tối dậm chân nói: "Còn không đi mau, để mọi người coi chúng ta là khỉ diễn trò hả."
Mấy người cất mình lướt khỏi vòng vây đến một nơi vắng vẻ trong Thánh Ma học viện.
"Vô Hận, chúng ta dù sao cũng là tỷ muội, muội sao lại giúp tên xú nhị ca kia, đến lúc trở về sao tránh khỏi bị gia gia ta chửi mắng một trận đây." Lâm Na oán trách.
"Muội chỉ nói sự thật thôi mà. Ai bảo tỷ nói mà không giữ lời." Tây Môn Vô Hận cười đáp.
"Muội còn cười à, làm cho ta sau này làm sao nhìn mọi người đây. Ta nói là thua cuộc sẽ làm thị nữ cho Long Nhất một tháng, nhưng ta đâu có nói thời gian cụ thể đâu. Có thể là một tháng của mười năm, một trăm năm sau cũng đều được cả mà." Lâm Na ương ngạnh biện bác.
Long Nhất lác mắt dòm Lâm Na, không tưởng được nữ nhân này còn chơi trò đấu trí với hắn. Nàng đúng là không hề nói đến thời gian.
"Coi như nàng thông minh. Vụ cá cược này coi như chưa xảy ra." Long Nhất nhún vai.
 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.