Chương trước
Chương sau
 
Dịch: tuan_ftu
Biên dịch & biên tập: Long Nhất Thiếu nữ phiêu phiêu hạ xuống bậc thềm xây bằng đá bạch ngọc, trong miệng lẩm bẩm niệm chú ngữ, cửa cung điện liền mở rộng ra. Ánh quang mang kim bích rực rỡ phát ra từ bên trong, xa hoa đến mức khiến người không thể tưởng tượng được.
Chờ mấy người xuống xong, nước hai bên bờ sông lại bỗng hợp lại. Long Nhất phát hiện phía ngoài cung điện này có một tầng kết giới cường đại, dòng nước căn bản không có cách nào thấm vào.
Long Nhất bước vào bên trong, quan sát các vật phẩm trang sức đang tán phát ra đủ loại màu sắc, trong bụng không khỏi lẩm nhẩm suốt. Long tộc đích thực là có rất nhiều tiền của. Chỉ một tòa cung điện này thôi, sợ rằng cả ba đại đế quốc của Thương Lan đại lục cũng đuổi theo không kịp. Tùy tiện lấy xuống một vật nhỏ đưa ra bên ngoài cũng xứng đáng với một mức giá trên trời. Chỉ có điều tuy xa hoa nhưng lại quá băng lãnh, một chút ấm áp cũng không có. Nếu như ở đây trong thời gian dài thì nhất định sẽ phát điên lên mất.
Lúc này, Đại đầu quái lại hưng phấn kêu to một tiếng, cơ thể tròn vo lăn trên hành lang lát bằng tử kim khoáng thạch, vừa lăn vừa nuốt vật phẩm trang sức tỏa ra ánh sáng lóng lánh ở bên cạnh xuống bụng, không hổ là một loài trong Long tộc.
Trong đại sảnh xa hoa vô bì của Long cung, thiếu nữ ngồi ở vị trí thủ tọa, nhìn Đại đầu quái đang chui tới chui lui dưới chân Long Nhất, thần sắc có phần phức tạp xen lẫn bi thương.
"Xin lượng thứ cho ta vừa rồi đã thất lễ, hy vọng các người giao lại đệ đệ cho ta. Nó là người thân duy nhất của ta." Thiếu nữ chậm rãi mở lời, mục quang cuối cùng cũng rời khỏi thân thể Đại đầu quái.
Lăng Phong và ba nàng kia đều nhìn về phía Long Nhất, tỏ rõ rằng muốn hắn làm chủ. Long Nhất cười bất lực. Mặc dù trong khoảng thời gian ở cùng Đại đầu quái cũng đã phát sinh một chút cảm tình, nhưng nếu như nó thật sự là đệ đệ của thiếu nữ, thì hắn cuối cùng cũng không thể giữ chặt mà không thả nó ra.
"Long tộc các ngươi phải có lãnh địa riêng chứ, tại sao lại phải quanh quẩn trong Ma ảo sâm lâm này?" Long Nhất không hồi đáp ngay yêu cầu của thiếu nữ, mà vừa chiếu ánh mắt sáng quắc vừa hỏi lại nàng.
Thiếu nữ khẽ run lên, thần tình chợt trở nên có chút bi thương, nhưng rất mau chóng khôi phục lại vẻ băng lãnh. Nàng lạnh lùng đáp: "Đó là chuyện của Long tộc chúng ta, ngươi bất tất phải biết."
"Nếu như ta bảo rằng ta nhất định phải biết thì sao?" Long Nhất cười hắc hắc nói. Đối với Long tộc chỉ tồn tại trong truyền thuyết, hắn thực sự thập phần hiếu kỳ.
Đôi mắt tràn đầy hàn khí của thiếu nữ băng lãnh lườm Long Nhất. Nàng thực sự muốn một cước đá tên xú gia hỏa đang cười xấu xa này xuống, nhưng nhìn thấy Đại đầu quái dưới chân hắn, đành cố gắng nhẫn nại.
"Nếu như ta nói ra thì ngươi sẽ giao đệ đệ lại cho ta chứ?" Thiếu nữ nghiến răng hỏi.
"Chỉ cần nhi tử ngoan này của ta nguyện ý đi theo nàng, ta tất nhiên cũng không thể nói gì nữa." Long Nhất cười đáp.
"Không được, bất luận nó có nguyện ý hay không, nó cũng phải lưu lại. Nó vừa mới sinh ra chưa được bao lâu thì đã thất tung, lúc đó nó chưa thể nhận biết người thân, hiện tại cũng không thể nhớ ra tỷ tỷ này được." Thiếu nữ lạnh lùng đáp, thần tình có chút mất mát đau khổ.
Long Nhất im lặng không nói gì. Giao Đại đầu quái đi, hắn thực sự có phần luyến tiếc, dẫu sao cũng làm phụ thân của nó mấy ngày. Nhưng nó là một con rồng, sinh vật cường hãn nhất Thương Lan đại lục, hắn lại không biết long ngữ, cũng không biết công pháp của loài rồng. Đại đầu quái đi theo hắn cũng không phải là một việc hay.
Khi Long Nhất đang định nhận lời thiếu nữ, thì nàng ta bỗng nhiên lại mở lời: "Ta muốn nói chuyện riêng với ngươi một chút, ngươi đi với ta vào phòng trong nhé."
Long Nhất hơi kinh ngạc, hắn cười đáp: "Không thành vấn đề, chỉ là ta có thể mang theo mấy tên tiểu gia hỏa này chứ!" Long Nhất chỉ vào Hỏa kì lân, Tiểu Tam cùng Cuồng lôi thú. Cẩn thận vẫn hơn. Luận đơn đả độc đấu, hắn có lẽ không phải là đối thủ của con rồng cái nhỏ này, nên mang theo vài trợ thủ để bảo hiểm một chút.
Thiếu nữ liếc Long Nhất một cái với vẻ khinh thường rồi nhẹ gật đầu. Con người này cũng quá cẩn thận, một con rồng cao quý chẳng thèm giở thủ đoạn sau lưng với hắn.
"Các nàng ở đây chờ ta, ta đi một chút." Long Nhất nói với mấy nữ nhân.
"Nhị ca, huynh hãy cẩn thận một chút." Tây Môn Vô Hận đứng lên lo lắng nói.
Long Nhất mỉm cười an ủi nàng, khoát chân lớn bước đi vào phòng trong.
Phòng trong này lại không lớn, toàn bộ căn phòng được xây từ bạch ngọc. Trên tường có một bức phù điêu hình hai con rồng một đen một vàng, xem ra khí vũ bất phàm. Cổ hai con rồng đang quấn quýt vào nhau, có thể nhìn ra đó là một đôi tình lữ.
Thiếu nữ thấy Long Nhất nhìn hai con rồng trên tường, bèn điềm đạm giới thiệu: "Đó là phụ mẫu của ta."
Long Nhất a lên một tiếng. Lúc này mới hiểu rõ vì sao khi thiếu nữ biến thành long hình thì trên phiến vảy màu vàng lại chứa đường vân màu đen. Hắn ngoảnh lại cười nói: "Phụ mẫu của nàng thật là đẹp đôi."
Trên thần sắc băng lãnh của thiếu nữ chợt phủ lên một tầng ưu thương lợt lạt, nàng nhẹ thở dài: "Nhưng có người lại không cho là như thế. Chẳng những không đồng ý mà còn kiên quyết muốn chia tách họ."
Ánh mắt Long Nhất chợt lóe lên, cảm thấy tiếp theo phải là một cố sự ngoạn mục.
"Lãnh địa của Long tộc chúng ta nằm ở trên một hòn đảo ở giữa biển lớn phía nam Thương Lan đại lục. Hoàng tộc của Long tộc chính là Thần Long nhất tộc, khi trưởng thành tới ba nghìn tuổi mới có thể hóa thành nhân hình. Mẫu thân của ta chính là công chúa của Thần Long nhất tộc." Thiếu nữ ánh mắt mơ màng nói.
Công chúa Long tộc? Vậy thiếu nữ này không phải cũng là công chúa Long tộc sao? Chà chà, không tưởng được lai lịch của tiểu rồng cái này lại lớn như vậy! Ta đang thắc mắc loài rồng gì mà có thể hóa thành nhân hình, hóa ra là hoàng tộc trong Long tộc! Long Nhất thầm nhủ trong bụng.
"Một vạn năm nghìn năm trước, mẫu thân ta vừa vặn ba nghìn tuổi. Trong lúc lén lút rời khỏi Long đảo đi du ngoạn thì gặp phụ thân ta, vương tử Ma Long nhất tộc …" Thiếu nữ lầm rầm giải thích cố sự ái tình khúc chiết giữa cha mẹ nàng.
Vốn dĩ trước đây rất lâu trong Long tộc không hề phân biệt Thần Long tộc với Ma Long tộc. Ma Long tộc ngày nay cũng là hoàng tộc trong Long tộc lúc đó. Sau này, tổ tiên của Ma Long tộc chìm đắm trong trụy lạc, đã xúc phạm tộc quy. Sau khi chịu khiển trách của trời, kim sắc long lân (vảy rồng) biến thành hắc sắc, từ đó bị trục xuất khỏi Long tộc. Về sau, Ma Long nhất tộc phát triển lớn mạnh, bọn họ không thể quên nỗi nhục bị trục xuất khỏi Long tộc, bèn thường xuyên đối đầu với Thần Long nhất tộc. Ở Long tộc tuyệt đối không cho phép nói chuyện hữu nghị và ái tình với Ma Long nhất tộc, nếu không thì sẽ phải chịu sự trừng phạt nghiêm khắc của tộc quy.
Thế nhưng tựa hồ như là thiên ý, công chúa Thần Long nhất tộc cùng vương tử Ma Long nhất tộc, sau một trận đánh nhau lớn, lại nảy sinh cảm tình với nhau.
"Hỏi thế gian tình ái là chi,
Mà khiến người sống chết không buông."
Ái tình đã làm cho đôi nam nữ thanh niên của Long tộc năm đó như thiêu thân lao đầu vào lửa, tìm đến với nhau. Hai người bắt đầu lén lút hẹn hò, thậm chí còn lén nếm thử trái cấm.
Nhưng giấy không gói được lửa. Trưởng lão hai tộc trước sau phát hiện ra mối tình trái với lệnh cấm của hai người, bắt đầu tiến hành sử dụng sức mạnh để áp chế, khiến đôi nam nữ thanh niên của Long tộc nếm đủ khổ đau. Cuối cùng có một ngày, bọn họ quyết định vứt bỏ tất cả rồi trốn thật xa, đến một nơi mà ai cũng không thể tìm thấy họ, trải qua cuộc sống hạnh phúc. Họ trốn trốn tránh tránh ở Thương Lan đại lục, cuối cùng đã tìm đến Ma ảoo sâm lâm có từ trường kỳ quái, một địa phương tuyệt hảo khiến các trưởng lão Long tộc không thể cảm ứng được.
Thế là đôi nam nữ Long tộc này bèn dừng lại ở Ma ảo sâm lâm, cùng nhau trải qua cuộc sống vạn năm hạnh phúc. Tiếp đó, sau nghìn năm mang thai đã sinh hạ một Long nữ, chính là vị thiếu nữ này. Rồi lại một kỳ tích giống như vậy, sau ba nghìn năm đã sinh hạ một Long tử. Điều này đối với Long tộc mà nói thực sự là kỳ tích. Trời cao rất công bằng. Sự cường hãn và tuổi thọ dài lâu của Long tộc là ưu thế của họ, nhưng tỷ suất thụ thai của phụ nữ Long tộc lại cực kỳ thấp. Rất nhiều con rồng trong suốt cuộc đời cũng không thể thụ thai. Thậm chí cho dù thụ thai thì một đời cũng chỉ có một thai. Nhưng đôi nam nữ Long tộc này lại sinh hạ một Long tử sau khi đã sinh một Long nữ, không thể không nói đó là sự chiếu cố của trời cao.
Nhưng sự chiếu cố của trời cao tựa hồ như chỉ đến thế này thôi. Nghìn năm trước, tại Ma ảo sâm lâm, Hỏa Diễm sơn trang và Băng cung phát sinh xung đột trên diện rộng. Sau đó, tin tức ở Ma ảo sâm lâm có rồng đã truyền ra ngoài. Trưởng lão của Thần Long nhất tộc cùng Ma Long nhất tộc vào trăm năm trước đã tề tụ tại Ma ảo sâm lâm để áp giải đôi nam nữ này trở về Long tộc chịu hình phạt. Khi đó, trước tình hình nguy cấp, mẫu thân của thiếu nữ đã đem giấu nàng cùng đệ đệ vừa mới ra đời chưa được bao lâu ở hai chỗ khác nhau trong Ma ảo sâm lâm. Về sau, thiếu nữ sau khi đi ra, đã dùng mọi cách nhưng cũng không tìm thấy đệ đệ. Nàng cho rằng đệ đệ cũng bị trưởng lão Long tộc bắt đi rồi, không tưởng được rằng nó vẫn còn ở trong Ma ảo sâm lâm. Sau mấy chục năm lại được gặp lại đệ đệ, niềm vui sướng hạnh phúc trong lòng nàng không thể nói hết.
Thiếu nữ nói xong, trong đôi mắt băng lãnh đột nhiên ngân ngấn nước mắt, thần tình bi thương khôn xiết.
Long Nhất nhẹ thở dài, yêu nhau không nhất định có thể gần nhau. Chia loan rẽ thúy cũng không phải là điều chỉ có ở loài người. Hắn rất thông cảm với thiếu nữ này, một thiếu nữ trưởng thành trong thù hận thì còn có thể đòi hỏi rằng nàng phải ôn nhu thùy mị sao chứ?
Long Nhất an ủi vỗ vỗ lên bờ vai thiếu nữ, lại cảm giác thấy thân thể mềm mại của nàng cứng lại. Một cỗ long uy lăng lệ tức thì bức hắn lui vài bước.
Long Nhất cười ngượng ngập, lúc này mới cảm thấy động tác vừa rồi có phần phóng túng. Thói quen a thói quen, ngươi thật là một thứ rất đáng sợ.
"Xin lỗi, vừa rồi là phản ứng theo bản năng của ta." Vậy mà thiếu nữ lại mềm mỏng ngoan ngoãn xin lỗi Long Nhất.
Long Nhất tim đập loạn một nhịp, lập tức cảnh giác. Bằng vào tính cách thiếu nữ, không có lý do gì để ăn nói nhẫn nhịn đối với hắn như vậy. Thường thì người ta bỏ một cái gì tất phải có mưu đồ. Hay nói cách khác, cái gì khác thường cũng đều tiềm ẩn chuyện chẳng lành. Trong tiềm thức, Long Nhất cảm thấy thiếu nữ có mưu đồ đối với hắn, chẳng lẽ là nhìn trúng dung mạo như Phan An, phong lưu tiêu sái của hắn?
"Đại đầu đã là đệ đệ của nàng, ta tất nhiên sẽ giao nó cho nàng. Nếu như không có chuyện gì khác, ta nghĩ chúng ta có lẽ phải cáo từ trước." Long Nhất chắp tay cười nói với thiếu nữ.
"Đợi một chút." Thiếu nữ vội kêu lên.
"Còn có chuyện gì nữa sao?" Long Nhất thầm kêu tới rồi, bên ngoài cười cợt nhưng trong lòng thì không, cất tiếng hỏi lại.
"Ta muốn thỉnh ngươi giúp ta?" Thiếu nữ đi thẳng vào vấn đề. Trong đôi đồng tử xanh biếc xạ xuất tia thù hận mãnh liệt.
Ách . Long Nhất thất kinh. Hắn đã biết khi thiếu nữ mở lời thì nhất định sẽ không phải là hảo sự. Giúp nàng? Giúp thế nào? Xem bộ dạng thiếu nữ vẫn còn muốn trở về Long đảo báo thù, hắn chẳng phải là tự tìm đường chết hay sao?
Thiếu nữ thấy vẻ mặt Long Nhất liền nói tiếp: "Ta cảm thấy phụ mẫu của ta vẫn còn sống, chỉ là muốn thỉnh ngươi giúp đỡ cứu bọn họ ra."
"Nàng đừng có nói giỡn chứ. Ta đây đến cả nàng cũng không đánh thắng được, kêu ta đi đối phó với mấy lão gia hỏa kia của Long tộc, ta hóa ra không phải đã chán sống rồi sao." Long Nhất cười khổ đáp.
"Có thể bây giờ ngươi vẫn không đánh thắng được, nhưng sau mấy trăm năm, công lực ngươi nhất định sẽ vượt xa ta." Thiếu nữ nói vẻ khẳng định.
Mấy trăm năm sau, nói không chừng lão tử sớm đã trở thành một nắm đất rồi, Long Nhất nói thầm trong bụng.
PHONG LƯU PHÁP SƯ
 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.