Dịch thuật: Aficio "Xú nhị ca, huynh gặp phải phiền phức rồi." Tây Môn Vô Hận đá cho Long Nhất một cước dưới gầm bàn.
Long Nhất ngẩng đầu lên nhìn theo ánh mắt của Tây Môn Vô Hận, trông thấy Thủy Nhược Nhan mặt đầy nộ khí bước về phía hắn, trong lòng không khỏi chán ngán. Lẽ nào nữ nhân này vẫn còn nhớ mối hận ở mông mấy hôm trước sao? Đúng là nhỏ nhen mà.
Thủy Nhược Nhan đứng trước mặt Long Nhất. Có người nhận ra Long Nhất và Thủy Nhược Nhan chính là nhân vật nam nữ chính trong câu truyện đồn đại khắp trường mấy ngày nay, nhất thời tiếng thì thầm to nhỏ khắp nơi dẫn theo một loạt ánh mắt muốn xem trò vui. Đương nhiên có không ít kẻ đố kỵ phát cuồng nhìn Long Nhất. Nếu như nhãn thần có thể giết người thì Long Nhất đã chết vạn lần rồi.
Tây Môn Vô Hận nhìn Long Nhất rồi lại nhìn Thủy Nhược Nhan, thấy một người đủng đà đủng đỉnh một người thì lửa giận phừng phừng. Thoáng chút do dự, nàng nói: "Muội còn phải lên lớp nên đi trước đây, mọi người cứ từ từ nhé."
Nha đầu này không có nghĩa khí gì cả, Long Nhất nhìn bóng lưng của Tây Môn Vô Hận mắng thầm. Đưa miếng điểm tâm cuối cùng vào miệng, hắn hàm hồ nói: "Thủy Nhược Nhan giáo sư có chuyện gì cứ nói. Đương nhiên, nếu nàng không ngại để cho đám học sinh đó biết."
Thủy Nhược Nhan lạnh lùng đảo mắt một vòng, cảnh giới của ma đạo sư phát sinh một uy thế tự nhiên bức cho đám học sinh quanh đó phải tránh ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-phap-su/1628184/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.