Chương trước
Chương sau
 
Dịch thuật: Aficio Long Nhất hơi ngạc nhiên. Dẫu địa vị của hồ tộc là ở thú tộc là rất thấp, cũng không có năng lực thực chiến gì nhưng nếu cả hồ tộc hợp lại như Mễ Á hoàng hậu vừa nói thì sao? Mĩ nữ hồ tộc giọng nói lay động lòng người, sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành, thêm vào đó là mị thuật lừng danh, sẽ tạo thành vũ khí hồng phấn cực kỳ lợi hại.
Tuy nhiên, Long Nhất không hề có tâm tư tranh bá, không muốn thay đổi cục diện của Thương Lan đại lục thì có lực lượng như vậy để làm gì? Hắn trầm tư hồi lâu rồi mở miệng nói: "Chuyện này ta cần suy xét lại đã."
Mễ Á hoàng hậu ngây người nhìn Long Nhất, đột nhiên cắn chặt răng, ngọc thủ kéo nhẹ vào dải lụa thít nơi ngực của cung trang, y phục hoa lệ trượt xuống. Ngọc nhũ rung rung giờ đây không còn gì che đậy hiện ra trước mặt Long Nhất.
Đồng tử của Long Nhất đột nhiên giãn ra, nhịp tim đập nhanh hơn nửa nhịp. Nhưng hắn rất mau chóng hồi thần lại, mặc dù nhãn châu vẫn như dán vào ngọc nhũ cực phẩm vun cao như núi, tròn trịa như ngọc ấy. Tuy vậy thực tế là đầu óc hắn rất tỉnh táo.
"Chàng thấy thân thể thiếp thế nào?" Mễ Á hoàng hậu run run hỏi.
"Đẹp tới cực hạn, tận cùng mĩ diệu." Long Nhất trả lời mắt không hề chớp.
Mễ Á hoàng hậu nghe được câu trả lời mau lẹ của Long Nhất, lại thấy nhãn thần thanh triệt của hắn, hít sâu vào một hơi, ngọc thủ chạm vào dây lưng.
Bất ngờ, ngọc thủ của Mễ Á hoàng hậu dừng lại, ai dè bị đại thủ của Long Nhất nắm chặt lấy. Nàng ngước đầu lên, bắt gặp ngay thần sắc nghiêm túc của Long Nhất.
"Nàng muốn trao thân cho ta?" Long Nhất chầm chậm hỏi.
"Đúng vậy. Thiếp tuy tạo ra bộ dạng của đãng phụ nhưng thân thể tuyệt đối vẫn còn thanh bạch. Trước đây thiếp đã dùng Mê Hồn thuật để thị nữ thay mình vào đại lao." Mễ Á hoàng hậu dịu dàng nói với Long Nhất, gương mặt xinh tươi phớt ánh hồng.
Thần sắc kinh ngạc nơi Long Nhất lại được dịp thể hiện. Hồ nữ này quả có lắm ngón nghề, đến Mễ Á hoàng đế còn bị nàng lừa cho một vố lộn nhào, lão chết rồi chắc cũng không thể nghĩ nổi đêm đó cùng mình hoan ái không phải là hoàng hậu thương yêu mà lại là một nha đầu nào đó. Thực là đáng thương thay.
Long Nhất lắc lắc đầu, nghiêm mặt nói: "Thân thể nàng thanh bạch hay không không liên quan tới ta. Ta thừa nhận nàng đẹp mê người nhưng làm người tất phải có nguyên tắc, lợi dụng thân xác trong quan hệ ta không chút hứng thú. Ta đã nói rồi, thỉnh cầu của nàng ta sẽ xem xét."
Mễ Á hoàng hậu khẽ thở dài, mặc lại y phục, không lộ ra chút ngượng ngùng nào. Nữ nhân từng lăn lộn giữa bao âm mưu quỷ kế như vậy đâu có đơn giản như tiểu nữ hài chứ?
"Nếu không ngại, nàng có thể cho ta biết mục đích của Mê Tình Cư rốt cuộc là gì không?" Long Nhất hỏi. Hắn trước giờ vẫn không thể an tâm về Long Linh Nhi và Tây Môn Vô Hận. Hồ nữ này hành sự luôn vì mục đích lớn lao, hắn không muốn lưỡng nữ trở thành con cờ trong tay nàng.
Mễ Á hoàng hậu mục quang lấp loáng, cười nói: "Nói thật với chàng, thiếp mở Mê Tình Cư tuyệt không có ý gì khác, chỉ muốn tạo ra một không gian nữ tính mà thôi."
Long Nhất mỉm cười không hỏi thêm nữa. Không muốn nói thì thôi, chỉ cần không chọc tới Long Linh Nhi và Tây Môn Vô Hận là được rồi.
"Trời sắp sáng rồi, thiếp về đây. Dây chuyền này chàng cứ giữ lấy, vật này bên trong nó có chút ma lực, đến khi cần thiếp sẽ đến tìm chàng." Mễ Á hoàng hậu đưa dây chuyền lam sắc lại cho Long Nhất, sau đó thân hình vô thanh vô tức biết mất trong không khí.
Long Nhất ngồi ngây ra trên tảng đá, trong đầu hiện ra thân thể tuyệt mỹ chấn động nhân tâm của Mễ Á hoàng hậu. Giờ đây hắn cảm thấy chút vui mừng vì khả năng kiềm chế của bản thân, đối mặt với vưu vật cỡ đó đâu phải ai cũng tự khống chế được mình. Chỉ có điều trong lòng hắn tóm lại vẫn có chút hối tiếc, thực sự là quá đáng tiếc mà…
oOo
Suy nghĩ vẩn vơ trong lúc đêm khuya đâu phải chỉ có mình Long Nhất, còn có cả Thủy Nhược Nhan đang nằm lăn qua lăn lại trên giường nữa.
"Đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét." Thủy Nhược Nhan dùng chăn trùm đầu lại, sầu muộn hét vào trong đó. Nằm nhớ lại lúc đó, trong đầu nàng cứ hiện ra cảnh Long Nhất đánh vào… nàng. Giờ đây nghĩ lại, người nàng bỗng thấy khô nóng, đặc biệt là khi nhớ tới lúc hắn xoa xoa rồi bóp vào kiều đồn mình, khiến cho nàng xấu hổ vô cùng. Thân thể nàng tựa như có ngàn vạn con kiến cùng bò qua, khuôn mặt bừng lên như có lửa đốt.
Thủy Nhược Nhan quẳng tấm chăn sang một bên nhảy xuống giường rồi chạy vào trong phòng tắm. Nước lạnh liên tục chảy xuống vỗ về làn da khiến nàng bình phục lại đôi chút.
Đằng nào cũng không ngủ nổi, Thủy Nhược Nhan bèn khe khẽ mở cửa sổ ra hứng làn gió trời tươi mát. Từ nhỏ cha mẹ nàng đã sớm qua đời, khi đó nàng còn bé lắm, vẫn chưa hiểu gì. Mỗi lần hỏi nãi nãi Thủy Linh Lung thì bà không chịu nói. Người khác nghĩ nàng hạnh phúc lắm. Phải rồi, là tôn nữ của đại ma đạo sư Thủy Linh Lung, cũng là thiên tài thiếu nữ số một hiện nay của Thương Lan đại lục, nhan sắc không hề thua sút Long Linh Nhi hay Lâm Na. Năm hai sáu tuổi nàng đã đạt tới cảnh giới ma đạo sư, là người có hi vọng nhất vươn đến cảnh giới Pháp Thần cực hạn khiến người ta ngưỡng mộ tựa núi cao.
Nhưng nàng hạnh phúc thật ư? Thủy Linh Lung từ nhỏ đã đối xử với nàng vô cùng nghiêm khắc trong khi với người ngoài lại khoan dung vô cùng, điều này khiến nàng không thể nào hiểu nổi. Năm mười tuổi nàng đã phản kháng lại bà, từ đó quan hệ với Thủy Linh Lung trở thành thế nước với lửa. Giờ đây tuy quan hệ đã tốt hơn nhưng vẫn chưa thân mật như người bình thường khác, không dễ mà gặp nhau nói chuyện. Nàng không có bạn bè, ngày ngày ngoại trừ tọa thiền ra chỉ còn việc đọc sách, cuộc sống bức bối vô cùng. Tuy nàng là giáo sư nhưng nàng hâm mộ lũ học sinh của mình, hâm mộ sự vô cầu vô thúc, cũng hâm mộ cả tình cảm của họ dành cho nhau.
Thủy Nhược Nhan biết rằng mình rất đẹp. Kể từ khi nàng mười lăm tuổi đã có không biết bao vương công quý tộc theo đuổi nhưng nàng vẫn chưa động lòng.
Tối qua lại có một thiếu niên trong lớp tên gọi là Long Nhất xuất hiện. Ngữ khí không coi ai ra gì của hắn khiến Thủy Nhược Nhan rất ghét. Không. Thực ra không thể gọi là ghét được, mà phải nói là đố kị, đố kị sự nghịch ngợm không hề bị gò ép ấy bởi đó đều là những gì trong suốt thời… thanh xuân nàng từng có nhưng bị buộc phải nén nhịn.
"Long Nhất, cậu rốt cuộc là ai?" Thủy Nhược Nhan nhìn nơi chân trời xa xa thoáng hiện ánh hồng mà lẩm nhẩm. Ma pháp kỳ quái, tốc độ như quỷ mị của hắn lại còn cả khả năng phá kết giới khiến người khác kinh hãi nữa khiến cho người thiếu niên mới mười chín tuổi ấy như chìm trong một màn bí ẩn.
"Tên học sinh xấu xa, không ngờ dám đánh… cả giáo sư, còn lớn mật phi lễ nữa. Thực là gan to tày trời, quá ư đáng ghét." Thủy Nhược Nhan cứ nghĩ đi rồi nghĩ lại cái cảnh ấy, trong lòng dấy lên một cảm giác kích thích vô danh. Sắc mặt nàng lại thoáng gợn sắc hồng, tựa như ánh dương rạng rỡ đang lên phía chân trời.
Bầu trời sáng lên rất mau chóng, mặt trời mới lên đã nhuộm hồng khắp thế gian, các nam nữ túc xá đã vang lên các bài giao hưởng đinh đinh đang đang buổi sớm.
oOo
Tây Môn Vô Hận tỉnh lại sau khi tọa thiền, Long Linh Nhi đêm qua vẫn chưa trở về, nhưng nàng cũng đã quen rồi. Do dạo này Phổ Tu Tư đã rảnh hơn còn Long Linh Nhi và Lâm Na đã đạt đẳng cấp đại ma pháp sư, chỉ cần đột phá bình cảnh là vươn tới được cảnh giới ma đạo sĩ. Long Linh Nhi nói với nàng rằng cần cùng Lâm Na bế quan tiềm tâm tu luyện, thời gian này chưa thể về được. Đêm qua nàng tới chỗ nhị ca định báo tin này, nào ngờ hắn không có ở đó.
Tây Môn Vô Hận đứng dậy bước vào phòng tắm. Đúng vào lúc này nàng nghe thấy tiếng mở cửa làm cho giật cả mình vội chạy ra khỏi phòng ngủ, vừa hay gặp Long Linh Nhi bước vào trong.
"Linh Nhi, ngươi chẳng bảo phải bế quan tiềm tu à? Sao đột nhiên lại về rồi?" Tây Môn Vô Hận kinh ngạc hỏi.
Long Linh Nhi khẽ mỉm cười, nụ cười tươi sáng như thể mặt trời đang lên nơi chân trời kia. Đúng vậy, nụ cười của nàng tuyệt đẹp, khiến người khác cũng vui lây, giống như Long Nhất vậy. Chẳng qua nàng hiếm khi cười chứ không như Long Nhất lúc nào cùng cười nhăn nhở.
"Phổ Tu Tư ngày mai sẽ đưa ta và Lâm Na tới một nơi để tu luyện, có thể là phải đi mất ba tháng. Ta muốn về để gặp ngươi." Long Linh Nhi đóng cửa lại nói.
Tây Môn Vô Hận cười khanh khách hỏi: "Linh Nhi, ngươi về là để gặp nhị ca của ta đấy chứ?"
Long Linh Nhi không chút hảo khí nào trừng mắt nhìn Tây Môn Vô Hận: "Linh tinh, ta về gặp hắn làm gì."
"Được rồi, không phải thì thôi, ngày mai ngươi tới đâu để tu luyện vậy mà phải đi mất những ba tháng." Tây Môn Vô Hận lo âu hỏi.
Long Linh Nhi lắc lắc đầu nói: "Ta cũng không biết, Phổ Tu Tư lão sư không nói gì cả."
"Vậy ngươi phải cẩn thận mới được." Tây Môn Vô Hận nắm lấy tay Long Linh Nhi.
"Không cần phải lo lắng, có Phổ Tu Tư lão sư thì bọn ta còn có thể xảy ra chuyện gì sao." Long Linh Nhi mỉm cười an ủi.
"Vậy… vậy ngươi nên đến nói với nhị ca ta một tiếng chứ nhỉ?" Tây Môn Vô Hận hỏi.
"Ừm, hôm qua ngươi đã nói chuyện với hắn chưa?" Long Linh Nhi hạ thấp giọng hỏi.
"Tối qua ta tới tìm hắn nhưng không gặp. Nghe nói hôm qua trong giờ thực hành hắn trêu ghẹo các nữ học sinh cùng lớp và cả Thủy Nhược Nhan giáo sư nữa, bị gọi đi giáo huấn rồi, ha ha." Nhớ tới những lời đồn đại, Tây Môn Vô Hận không khỏi bật cười.
"Tên sắc lang, đi tới đâu cũng đều khi phụ nữ hài tử." Nét cười của Long Linh Nhi chợt thu lại, mắt lộ hung quang.
"Linh Nhi à, bộ dạng của ngươi giống đang ghen quá." Tây Môn Vô Hận tay che miệng cười.
"Ta làm gì có…"
"Được rồi được rồi. Ta biết ngươi không có ghen mà là ta ghen được chưa nào. Ngươi đợi ta một chút rồi mình cùng đi ăn sáng." Tây Môn Vô Hận ngắt lời Long Linh Nhi rồi bước vào phòng tắm mang theo cả nỗi âu lo, Long Linh Nhi với nhị ca nàng sau này sẽ thế nào đây? Cứ xem bộ dạng của Long Linh Nhi thì đã có hảo cảm với nhị ca rồi nhưng bản thân nàng ta vẫn chưa phát hiện ra, cừu hận đã che phủ tất cả. Nàng hiểu rằng Long Linh Nhi có những lúc rất cố chấp, chỉ sợ nàng ta sẽ làm nên chuyện sau này khó mà hối lại được thôi.
Đợi Tây Môn Vô Hận tắm qua loa, hai người đi tới nhà ăn. Thánh Ma học viện có cả thảy ba nhà ăn, trong đó có một cái ở hậu sơn của học viện là đồ ăn phong phú và ngon nhất, người đến đây cũng đông hơn bởi vì những học sinh sáng sớm tu luyện trên núi khá nhiều.
Lúc này trời vẫn còn tương đối sớm sủa nên Tây Môn Vô Hận và Long Linh Nhi tới nhà ăn thấy người vẫn còn thưa thớt.
Đúng lúc này nơi khóe mắt Long Linh Nhi chợt nhận ra một thân ảnh quen thuộc. Vừa quay đầu, mắt nàng sáng lên, biểu tình có phần vui vẻ.
To : sextalk.sexviet/showthread.php?t=99722&page=12
PHONG LƯU PHÁP SƯ
 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.