Dịch: Aficio Lâu sau, trung niên mĩ phụ thở dài, đôi mắt bao phủ bởi sự cô đơn trống vắng bất tận. "Nam nhi Tây Môn gia tộc đều phong lưu thành tính. Gia gia ngươi như vậy, phụ thân ngươi cũng như vậy, còn tên hỗn tiểu tử ngươi… ai, sau này phải tốt với Long Linh Nhi, còn nữa, không được khi phụ muội muội ngươi." Trung niên mĩ phụ nói xong, đột nhiên có chút thân thiết vỗ vào mặt Long Nhất mấy cái, rồi chuyển thân hóa thành một đạo tử ảnh lướt xa khỏi tầm mắt. Long Nhất có chút thất thần, mĩ phụ này nhất định là lão nhân tình của gia gia đây mà. Chỉ có điều nếu như bà bị gia gia bỏ rơi thì phải cực kỳ hận người Tây Môn gia tộc mới đúng, nhưng vừa rồi nhãn thần nhìn mình và thái độ đối với mình đều vô cùng từ ái, dường như bà là thân nhân của hắn vậy. "Kỳ quái, đúng là kỳ quái." Long Nhất lẩm bẩm trầm tư. Lục tìm ký ức của Tây Môn Vũ, hắn tìm không ra chút gì liên quan tới gia gia, chỉ biết rằng gia gia hắn truyền lại vị trí gia chủ cho phụ thân Tây Môn Nộ rồi thất tung. Long Nhất lấy ra từ không gian giới chỉ một bộ y phục để mặc, nhận biết phương hướng một lượt, bắt đầu tìm về Mễ Á công quốc. Nội lực vừa vận hành, Long Nhất không nhịn được kinh ngạc lẫn vui sướng hòa chung với nhau, nội lực Ngạo Thiên Quyết của hắn đã đạt tới đỉnh cao của tầng thứ hai, ẩn ước dấu hiệu đột phá, trong những ngày tới có triển vọng tiến nhập tầng thứ ba rồi. Điều này thực sự không dễ dàng gì, một năm mới đột phá được tầng thứ hai, tin rằng tổ sư gia sáng tạo ra môn công phu này ngày xưa cũng không chắc đã đạt tới được nhanh như vậy. Mang theo tâm trạng hớn hở trở về lữ điếm, Long Nhất mở cửa bước vào, chợt ngửi thấy mùi thơm dìu dịu, trong phòng tắm vọng ra tiếng nước róc rách. Không ngờ có người tẩy táo trong đó, hơn nữa còn là một nữ nhân. Long Nhất cười he he, đang tẩy táo bên trong này ngoài Long Linh Nhi khẳng định không còn ai nữa, bởi vì chìa khóa cửa phòng trừ hắn ra chỉ Long Linh Nhi mới có thôi. Long Nhất cười dâm đãng tiến vào phòng tắm, hôm qua phải ôm một cái bụng đầy lửa, nha đầu này lại kiên trì muốn về túc xá ngủ, hôm nay bị hắn tóm gọn, không lý gì mà thả ra nữa. Hắn vốn muốn đợi Long Linh Nhi triệt để yêu hắn rồi mới…, nhưng sau nghĩ lại thấy đợi tới lúc nào mới được chứ, chi bằng xử lý nàng lần nữa. Phải nói là, hai người nếu như phát sinh quan hệ thân mật nhất rồi, vậy tình cảm sẽ tự nhiên mà có biến hóa vi diệu. Bảo bối, lần này nàng không chạy được rồi. Long Nhất nói thầm. Hắn vươn tay mở cửa phòng tắm ra, đập vào mắt là hai khối tuyết đồn trắng đến lóa mắt đang cong lên về phía sau, cái khe thần bí màu phấn hồng ấy lộ ra rõ ràng giữa một khoảng rừng loăn xoăn màu hạt dẻ khiến Long Nhất trong chớp mắt như hóa đá tại chỗ. Ánh sáng từ màu sắc của lớp lông mịn làm Long Nhất biết ngay người này tuyệt đối không thể là Long Linh Nhi. Hơn nữa Long Linh Nhi kiều đồn tuy trắng như tuyết, nhưng so với cặp đôi đầy đặn này vẫn còn kém một chút. "Tiểu Thúy! Dầu thơm mua về nhanh thế à?" Một tiếng trong trẻo như chim vành khuyên vang lên, đúng vào lúc này thiếu nữ xích lõa quay người cong lưng để tẩy rửa ngọc thối. Bốn mắt nhìn nhau, tia lửa bắn tứ tung. Thiếu nữ há hốc miệng như thể bị hóc xương đứng nguyên tại chỗ, vẻ kinh sợ lấp đầy đôi mắt, không ngờ một lúc vẫn chưa tỉnh lại. Long Nhất nhìn ngắm thiếu nữ tuyệt mĩ trước mặt, dù biết phi lễ vật thị (trái với lễ giáo thì đừng nhìn),nhưng Long Nhất lại không dời nổi mắt mình đi chỗ khác. Hắn không phải quân tử. Có cảnh đẹp như vậy để mà hân thưởng thì kể cả quân tử cũng sẽ biến thành tiểu nhân. Da thịt thiếu nữ nõn nà như sữa trâu, chiếc cổ thon dài, xương quai xanh tinh tế, trước ngực một đôi ngọc nhũ như măng xuân mới bóc, vươn cao ngạo nghễ, bề mặt còn lấm chấm những giọt thủy châu, mê người tới cực độ. Vòng eo nhỏ nhắn, như thể một tay nắm được, tiểu phúc phẳng lỳ, cái rốn xinh xắn cũng thật là khả ái, nhưng hấp dẫn con mắt Long Nhất nhất lại là một nốt ruồi đỏ tươi ở ngay trên khu rừng bí mật chỉnh tề ấy, một điểm đó thôi mà khiến cho thiếu nữ xinh tươi thuần khiết sinh ra mị lực gợi tình. Long Nhất dồn nén lại dục vọng sôi trào, đột nhiên thấy thiểu nữ này mười phần quen mặt, nhưng nhất thời không nhớ ra đã gặp ở đâu. Đúng lúc này ngoài cửa chợt vang lên tiếng động. Có người đang mở cửa. Long Nhất cả kinh vô thức nhằm cửa sổ mà phóng tới. Nhưng vừa mới thoáng tới bên cửa sổ Long Nhất vội dừng lập tức, thân hình hóa thành một làn khói nhẹ lướt vào trong phòng tắm, thuận tay đóng luôn cửa vào. Lúc này thiếu nữ đã tỉnh táo trở lại, hai tay ôm trên giữ dưới muốn hét to lên. Long Nhất vừa vào liền dùng ngay bàn tay chặn miệng nàng lại, người dính sát vào thân thể xích lõa của thiếu nữ. Thiếu nữ mặt đầy vẻ kinh hãi, thân thể mềm mại đột nhiên phát ra ma pháp ba động cường liệt. "Đừng thế, có người tới kìa." Long Nhất khẽ nói bên tai thiếu nữ, làn hơi nóng ấm này thổi vào vành tai tinh xảo của nàng, dẫn đến một đợt run rẩy nơi cơ thể người thiếu nữ. Bây giờ, cửa đã mở, bên ngoài truyền lại tiếng Tây Môn Vô Hận: "Linh Nhi. Ngươi bay vào từ cửa sổ à?" "Ừ, lười đi cầu thang mà." Giọng Long Linh Nhi vang lên bên cửa sổ. "Đại ma pháp sư hay thật đấy, không biết đến chừng nào ta mới có thể thăng cấp đây?" Tây Môn Vô Hận khẽ cười nói, mang theo chút hâm mộ. "Vô Hận. Ngươi không cần phải vội, giờ ngươi đã đạt tới đỉnh cao của cao cấp ma pháp sư rồi, đột phá chóng thôi." Long Linh Nhi an ủi. "Ơ. Như Nguyệt công chúa đâu?" Tây Môn Vô Hận hỏi. Bọn nàng hai người cùng Nạp Lan Như Nguyệt và thị nữ của nàng tới tìm Tây Môn Vũ, kết quả là tên này cũng không biết đi đâu mất. Đợi hồi lâu mà không thấy hắn về, cuối cùng nàng và Long Linh Nhi đi mua vài đồ của nữ nhân còn Nạp Lan Như Nguyệt không thích nhiệt náo ở lại lữ điếm. Đúng lúc này, thị nữ Tiểu Thúy của Nạp Lan Như Nguyệt đi vào trong tay là một bình dầu tắm. Cất lời chào Tây Môn Vô Hận và Long Linh Nhi rồi cô gọi bên ngoài phòng tắm: "Công chúa! Em mua dầu thơm về rồi." Nạp Lan Như Nguyệt trong lòng vừa sốt ruột vừa tức giận, nhỡ hai người như thế này bị họ thấy được thì có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không tẩy sạch nổi. Long Nhất vẫn còn ở trong căn phòng tắm không thể coi là nhỏ này. Hắn nhìn qua là thấy được hết, làm gì có chỗ nào để trốn được đây? Hiện thời, mục quang của Long Nhất dừng lại ở chiếc bồn tắm lớn bên cạnh tường, xem ra chỉ có thể trốn vào đó thôi. Hắn thả Nạp Lan Như Nguyệt ra, thân thể khẽ bay bổng vào trong bồn tắm đầy nước ấm. "Công chúa! Em đem dầu thơm về rồi." Lời Tiểu Thúy vừa dứt, cửa phòng tắm đã mở toang, cô thấy Nạp Lan Như Nguyệt hai má đỏ bừng cũng không để ý, bởi vì trong lúc mộc dục khí nóng sẽ khiến nhiệt độ da tăng cao, mặt đỏ cũng không phải là sự việc kỳ quái. Nạp Lan Như Nguyệt vươn tới trước nhận lấy bình dầu tắm từ tay Tiểu Thúy, nói giọng có chút bối rối: "Được rồi. Ngươi ra ngoài đi." "Công chúa à, em giúp người kỳ lưng nhé!" Nói xong không ngờ bước về hướng bồn tắm. Nạp Lan Như Nguyệt đại kinh thất sắc, vừa mới chạy ngay tới bên bồn, liền thấy được Long Nhất đang co rút mình dưới đáy nước, chuyện này không cách gì sửa chữa được rồi. Sự tình cấp bách, nàng liền lách mình một cái cản trước mặt Tiểu Thúy cứ thế xích lõa mà nhảy vào trong nuớc, thí cổ tuyết bạch không biết là ngồi xuống phải cái gì. Cú ngồi này không thể nào…, nên biết đầu Long Nhất đang ngẩng lên bên trong bồn tắm, còn Nạp Lan Như Nguyệt xảo hợp thế nào mà lại xảo hợp đặt thí cổ ngồi ngay lên trên mặt Long Nhất, khiến hắn hai bên sườn căng ra muốn gãy. Cặp mắt của Long Nhất bị da thịt nơi tuyết đồn che phủ lại, hắn chỉ thấy được trên mặt có một mảng mềm mại, còn có cảm giác li ti êm êm theo rung động của sóng nước mà cọ đi cọ lại vào cánh mũi và môi trên của hắn. Dù mắt không nhìn thấy được, nhưng tiếp xúc lãng mạn của da thịt không có gì ngăn cách này khiến Long Nhất hưng phấn tới huyết quản muốn nổ tung. Hơn nữa các bộ phận trên mặt lại tiếp xúc thân mật với chỗ riêng tư nhất của thiếu nữ, thứ kích thích này còn có nam nhân nào chịu nổi đây. Nghe được tiếng gọi của Tiểu Thúy, Long Nhất giờ rốt cuộc biết rằng thiếu nữ này chính là công chúa Nạp Lan đế quốc Nạp Lan Như Nguyệt đã từng gặp trước đây, cũng là một trong tam Thánh nữ Quang Minh giáo hội, khiến trong lòng Long Nhất càng thêm cảm giác không cách gì nói ra được. Thử nghĩ xem, chỗ riêng tư nhất của thánh nữ băng thanh ngọc khiết, thân phận cao quý lại ép vào mặt hắn, thứ kích thích và khoái cảm chinh phục này so với hoan ái đích thực cũng vẫn tiêu hồn chẳng kém. "Tiểu Thúy. Ta tự mình làm được, ngươi mau ra đi." Nạp Lan Như Nguyệt cố trấn tĩnh nói, ai mà biết được nàng lúc này muốn phát điên rồi. Ơ. Tiểu Thúy nhìn lướt qua Nạp Lan Như Nguyệt một lần rồi ra ngoài. Trước đây công chúa mỗi lần tẩy táo đều muốn nàng kỳ lưng cho mà, hôm nay sao lại không nhỉ? Biểu tình ấy có vẻ không giống như muốn cô đi ra lắm. Bên ngoài, Tây Môn Vô Hận và Long Linh Nhi đang bày hàng loạt những thứ họ mua được lên ghế dài. Đó là một đống lớn nội y màu sắc sặc sỡ, tất nhiên là hàng Lệ Nhân phường rồi, cạnh đấy còn có vài bao bì kỳ quái đựng "chiếu tây". Nếu như Long Nhất dùng kí ức của Tây Môn Vũ mà thấy được sẽ biết ngay đấy là thứ nữ nhân dùng mỗi tháng khi đến sinh lý kỳ. "Tiểu Thúy. Công chúa các người sao tự nhiên lại tẩy táo ở đây vậy?" Tây Môn Vô Hận thấy lạ hỏi. "À. Công chúa chúng tôi hơi nghiện sự sạch sẽ. Vừa rồi không để ý làm dơ y phục nên công chúa mới phải tẩy rửa." Tiểu Thúy trả lời. Trong phòng tắm sau khi Tiểu Thúy đi ra, Nạp Lan Như Nguyệt vội đứng dậy, vừa quay đầu lại liền thấy hai con mắt Long Nhất đang nhìn chăm chú vào nàng. Thấy được khuôn mặt anh tuấn của Long Nhất, lại nhớ tới vị trí mình vừa mới ngồi lên, khuôn mặt xinh đẹp của Nạp Lan Như Nguyệt vốn đã như lửa thiêu bắt đầu bốc khói. Nàng há hốc miệng, phản ứng ngay lập tức là dùng tay che lại. Nắm lấy một chiếc khăn tắm bao bọc quanh thân hình mềm mại, đôi mắt Nạp Lan Như Nguyệt đỏ lên, đột nhiên thấy ủy khuất phi thường, phát sinh ra chuyện đáng xấu hổ hết sức này, nàng thực sự muốn chết cho xong. Long Nhất ướt sũng nước từ trong bồn tắm bước ra, thấy được bờ vai trắng nõn cùng ngọc thối đều tăm tắp của Nạp Lan Như Nguyệt, không nhịn được nuốt một cục nước bọt, trong đầu không tự chủ mà hiện ra thân hình tuyệt mĩ không mảnh vải che thân. Nhưng hắn cũng rất mau phát hiện ra dị dạng nơi Nạp Lan Như Nguyệt, chút sắc niệm trong lòng nhất thời tiêu tan hết. "Như Nguyệt công chúa. Thực lòng rất xin lỗi. Ta không biết nàng ở trong này." Long Nhất dùng Ngưng Âm thuật truyền đạt lời xin lỗi. Nạp Lan Như Nguyệt ngước đầu hung dữ nhìn hắn, còn Long Nhất khuôn mặt hối lỗi cùng nàng đối mắt nhau. "Vô sỉ!" Nạp Lan Như Nguyệt tức giận dùng hình dáng chiếc miệng xinh để biểu thị lời nói.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]