Dịch: Aficio Long Linh Nhi nghiến răng, không khỏi tức giận với chính bản thân mình. Tức giận làm sao lại vô dụng để cho tên nam nhân đáng ghét bất ngờ hôn tới mức làm tim đập rộn lên.
Long Nhất lại giữ lấy eo Long Linh Nhi, bước chân nhẹ nhàng, đưa nàng bay bổng hạ xuống. Như Long Nhất đoán trước, Tây Môn Vô Hận quả nhiên vẫn chưa đi, chắc rằng lo lắng cho Long Linh Nhi.
Thấy được Long Linh Nhi mặt đỏ bừng trong lòng Long Nhất, Tây Môn Vô Hận không ngăn nổi kinh ngạc vạn phần. Hai người này có lẽ nào thực sự lại tốt lành với nhau như vậy?
"Tiểu muội. Vẫn còn ở đây à? Sợ ta không ăn thịt được nàng ta sao?" Long Nhất cười nói với Tây Môn Vô Hận.
Tây Môn Vô Hận hừ một tiếng, kéo Long Linh Nhi ra khỏi lòng Long Nhất, ai ngờ thân thể của Long Linh Nhi tựa như vô lực dựa sát vào thân mình nàng.
"Huynh làm gì với Linh Nhi rồi?" Phát giác dị dạng ở Long Linh Nhi, Tây Môn Vô Hận lập tức hét lên lạnh lùng với Long Nhất.
"Mặc dù muội là muội muội của ta, nhưng sự riêng tư giữa ta và Linh Nhi, muội không nghe được thì hay hơn." Long Nhất nhún vai, mặt không biểu tình nói.
Tây Môn Vô Hận sững người, chuyển đầu nhìn về hướng Long Linh Nhi. Nhưng Long Linh Nhi có chút áy náy nhìn tỷ muội tốt của mình, khẽ nói: "Vô Hận, đích thực là chuyện riêng tư giữa ta và nhị ca của ngươi."
Tây Môn Vô Hận nghe được lời này có chút ngơ ngác, chợt nhận ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-phap-su/1628152/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.