Lúc này Long Nhất đang đắm mình trong bồn tắm, hai chân duỗi thoải mái gác lên thành bồn. Từ lúc đó cho đến bây giờ, thần hồn của hắn vẫn chưa trở về nhục thể. Sự việc ấy chẳng khác chi một giấc mộng, làm thế nào mà sự tình đó lại phát sinh được chứ? Sự thân mật đó đối với hai người thì chẳng có việc gì, nhưng lại bị nhạc mẫu tương lai bắt gặp, chẳng phài là quá… dâm đãng, tà ác, đặc biệt ngay lúc Ngu Phượng phục thị hắn mới chết chứ…
"Việc đó là sự thật ư? Ài! Không thể là sự thật được." Long Nhất cứ than thở mãi, rồi ngụp đầu xuống nước.
Nhưng sự thật vẫn là sự thật, dù muốn dù không thì cái việc xấu hổ đó cũng đã phát sinh rồi. Hiện tại thì Ngu Phượng bị Phượng Hoàng gia chủ đang lúc tức giận đùng đùng quát đi, không biết nàng có xảy ra chuyện gì chăng? Hy vọng sẽ không việc gì ngoài ý muốn.
Ở trong một căn phòng khác, Ngu Phượng cúi đầu ngồi trên trường kỷ, khuôn mặt đỏ hồng lên, không dám hướng mục quang nhìn về phía mẫu thân của mình.
"Thật khiến ta chết mất thôi, xấu hổ quá đi mất. Mọi chuyện đều tại Long Nhất cả, tên xấu xa này muốn làm chuyện đó tại sao lại không đóng cửa lại chứ. Giờ thì hay rồi, để mẫu thân bắt gặp phải." Ngu Phượng trong lòng thầm mắng Long Nhất. Nhớ lại tình cảnh vừa xong, nàng chỉ muốn tìm cái lỗ nào để chui xuống.
Sắc mặt của Phượng Hoàng gia chủ cũng đỏ ửng lên, bà nhìn ra ngoài cửa để trấn áp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-phap-su/1628139/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.