Ngu Phượng nằm an tĩnh trên giường, sắc mặt có phần nhợt nhạt, hai hàng mi liễu cau lại cùng một chỗ, tựa hồ đang lo nghĩ điều chi.
Long Nhất ngồi xuống chiếc giường băng, âu yếm nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng đưa lên môi, nhẹ nhàng nói: "Phượng nhi, nàng nói gì đi. Vô Song được cứu rồi, mấy ngày nay đa tạ nàng đã bầu bạn và an ủi ta."
Dường như Ngu Phượng đang chìm trong hôn mê nghe thấy những lời của Long Nhất, hai hàng mi thanh tú từ từ giãn ra, vẻ mặt trở nên bình tĩnh yên ổn. Long Nhất nhịn không được nhẹ nhàng vuốt ve bầu má trơn sáng xinh xắn của Ngu Phượng, vỗ về âu yếm, hôn lên vầng trán bướng đầy vẻ nhu tình.
Si mê ngắm nhìn dung nhan kiều diễm của Ngu Phượng, trước mắt Long Nhất mơ hồ hẳn đi, trong mông lung những gương mặt của Ti Bích, Lãnh U U, Lộ Thiến Á dần dần hiện ra. Bọn nàng hoặc tức hoặc giận, xấu hổ hay vui mừng, thật là thiên kiều bách mị, xá tử yên hồng (muôn hoa khoe sắc).
"Ta có tham lam quá chăng?" Long Nhất tự hỏi lương tâm. Trong một năm qua, có bao hình bóng nữ hài đã đi qua cuộc đời, từng cùng nhau chung vai sát cánh, bền chặt như mọc rễ ngay tại lòng mình. Sau khi đến thế giới này, hắn đã thay đổi. Có lẽ vì sự hòa trộn cùng với cái thân thể hiện giờ, tính cách của hắn phát sinh biến chuyển, trở nên đa tình, nhưng tuyệt đối không phải phóng túng. Ti Bích, Lãnh U U, Lộ Thiến Á, Vô Song, nữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-phap-su/1628133/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.