Dịch + biên tập: Aficio
Vài ngày sau, Long Nhất cuối cùng cũng đến được vùng băng nguyên. Hắn quan sát quanh khung cảnh thần kỳ này, trong lòng cảm thán không ngớt. Đây là một thế giới thuần màu trắng, trắng tới mức không lẫn chút tạp chất nào, chỉ thấy rằng ngoài băng tuyết ra, không còn một thứ gì khác.
Vùng băng nguyên quả thực vô cùng giá lạnh, mỗi lần hít chút không khí vào là thấy rõ hơi lạnh lùa qua khí quản rồi tới hai lá phổi. Trang phục của Long Nhất rất đơn giản, hắn dùng nội lực để bảo hộ bản thân và Vô Song trong lòng. Đối với hắn, nếu như nội lực không kháng cự nổi thì dẫu có mặc đầy áo ấm cũng uổng mà thôi.
Điều làm Long Nhất thấy lạ nhất là Ngu Phượng không hề mặc thêm y phục, vẫn chiếc áo hồ cừu từ lúc ở Khai Phong thành. Thế nhưng nàng vẫn đứng giữa băng nguyên vô sự.
"Nàng không thấy lạnh à?" Long Nhất kỳ quái hỏi.
Ngu Phượng lắc đầu, ngọc thủ đặt nơi ngực cười đáp: "Trên người thiếp có mang theo Phượng Hoàng Ngọc gia truyền, lạnh hơn nữa thiếp cũng không sợ."
"Vậy là tốt rồi." Long Nhất gật gật đầu. Hắn đánh giá cẩn thận lại vùng băng nguyên vô biên này, bất chợt không hiểu từ đâu có một cảm giác, băng nguyên rộng lớn đến thế, đi đâu để tìm Như Ý Băng Tàm đây? Hơn nữa do mặt tuyết phản xạ ánh sáng rất mạnh, rất dễ làm cho thị giác bị ảnh hưởng xấu.
"Ta đi đâu bây giờ? Dường như ở đâu cũng trông thế này." Ngu Phượng hỏi.
"Cứ đi về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-phap-su/1628129/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.