"Nàng tỉnh rồi à?" Long Nhất vẫn không đứng dậy, mặc nhiên nằm bất động trên tảng đá to. Kỳ thật dựa vào lúc tiết tấu hô hấp của Ngu Phượng biến đổi, Long Nhất cũng phát giác ra rằng nàng đã tỉnh.
"Vâng, đa tạ ơn cứu mạng. Thiếp là Ngu Phượng của Phượng Hoàng gia tộc, không biết cao tính đại dạnh của ân nhân là gì, Ngu Phượng nhất định sẽ báo đáp." Ngu Phượng cảm kích nói, nàng rất muốn được nhìn thấy hình dáng của chàng nam tử đã cứu mình rốt cuộc là như thế nào, nhưng chàng hình như không định đi tới bên nàng.
"Lộ kiến bất bình, bạt đao tương trợ, bất tất phải báo đáp, ta đã phái người thông tri cho Phượng Hoàng gia tộc, có lẽ họ sẽ nhanh chóng tới đây. Giờ cô nương đã tỉnh lại rồi, có lẽ đã đến lúc nói lời chia tay." Long Nhất búng người lên như một con cá chép, tư thế có thể nói là tuyệt mỹ, chỉ là trong miệng hắn vẫn ngậm cọng cỏ, nên thanh âm có chút hàm hồ.
Trong lúc Ngu Phượng hôn mê, Long Nhất đã quyết định không cùng nàng chạm mặt. Hắn đến vùng phụ cận tìm một người qua đường, dùng kim tệ làm thù lao nhờ y đến Phượng Hoàng gia tộc để báo tin. Không phải Long Nhất không muốn thiết lập quan hệ với Phượng hoàng gia tộc, chỉ là hắn sợ rằng nếu như thiếu nữ này phát hiện ra thân thể của mình bị hắn sờ hết, thấy hết, rồi đòi sống đòi chết muốn cùng hắn liều mạng thì chẳng phải là thập phần bi thảm hay sao? Hiện tại thấy nàng chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-phap-su/1628057/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.