Giang Nam vẫn là giữa hè, dương liễu lả lướt, chim yến bay trở lại.
Một chiếc xe ngựa chậm rãi đi đến tảng đá trên đường, màn vải che buôngxuống khiến cho người khác không cách nào nhìn trộm người nào ngồi bêntrong xe.
Xe ngựa dừng lại ở một hộ võ lâm thế gia tiếng tăm lừng lẫy —– Thượng Quan phủ.
Xa phu nhấc màn xe lên, một đôi chân mang hài thêu đạp đi ra, trên mặt hài thêu một khóm trúc xanh đơn giản, vài đóm hoa lộn xộn, vô cùng mộc mạcthanh nhã. Làn váy màu xanh lam nhạt vung lên mặt hài, một bàn tay trắng nõn tinh tế vịn ở trên xe, người bên trong xe thấp người ra khỏi thùngxe.
Một vị cô nương thanh tú động lòng người, dung mạo mang ý cười, nhưng bụng của nàng lại phình gồ lên.
Người qua đường nhìn thấy không khỏi nổi lên vài phần nghi hoặc, rõ ràng cách ăn mặc còn là một cô nương, làm sao lại đã là người mang thai?
“Thẩm cô nương!” Nô bộc giữ cổng lập tức đã nhận ra người đứng ở trước mắt,nói thật, nếu muốn không nhớ rõ vị cô nương hành sự kỳ quái này thậtđúng là không dễ dàng. Ngoại trừ nàng, đến nay cũng chưa thấy qua còn có ai có thể đem thập nhị thiếu gia bị biến thành dở khóc dở cười.
“Có cần ta chờ ngươi bẩm báo hay không?” Thẩm Thất Xảo cười hỏi.
“Không cần không cần, đương nhiên không cần.” Nô bộc canh cửa lập tức mời nàng đi vào.
Lộ trình đi qua một tảng đá không ngắn, nàng đã có chút mệt mỏi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-khat-nhi-yeu-xinh-dep/2127341/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.