Edit: Ring.
Hơi thở kiều diễm ái muội tràn ngập trong không khí, quần áo tánloạn, mùi vị hoan ái, xem ra nơi này vừa diễn ra một màn triền miên.
“Nam nhân bà……” Bàn tay to màu đồng lặng lẽ vươn tới, ý đồ tập kích người đang quấn chặt trong chăn.
Chát!
Một tiếng thanh thúy vang lên, Đỗ Lan nhanh, ngoan, chuẩn đánh lui móng vuốt An Lộc Sơn*, cổ tay trắng nõn lại rút vào chăn, bao kín cả người lại, hoàn toàn không muốn nhìn thấy tên sắc phôi nào đó.
(R: móng vuốt An Lộc Sơn: một điển cốcủa Trung Quốc. Dương Quý Phi nhận An Lộc Sơn làm con nuôi để có thể dễdàng gian díu tới lui chơi đùa. Một hôm An Lộc Sơn để lại trên cặp nhũphong của Quý Phi hai vết xước do tay cào, Quý Phi sợ Huyền Tông pháthiện, nên mới làm cái yếm bằng gấm che trước ngực. ).
Tiêu! Nam nhân bà thực tức giận! Thiệu Doãn Cương âm thầm kêu thảm,động tác lại dịu dàng xoa sau lưng cô, thật cẩn thận ôm cả người lẫnchăn vào lòng, khép nép nhận sai. “Nam nhân bà, đừng nóng giận nữa! Tôi biết là tôi không nên sử thủ đoạn ép bà nói những lời đó……”
Chỉ thấy người trong chăn động vài cái, Thiệu Doãn Cương kêu rên, đại khái là bị người ta công kích. Bất quá hắn cũng không dám phản kháng,tùy ý cô đánh mấy quyền, sau đó mới lặng lẽ xốc chăn lên, không ngờ lạithấy một đôi mắt phiếm hồng……
“Nam nhân bà……” Từ khi quen biết đến nay, chưa baogiờ thấy cô khóc qua, lúc này lại làm cô đỏ mắt, mặc dù còn chưa rơi lệ, nhưng có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-dau-oan-gia/31114/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.