Bạch Ngọc Sơn, cả ngọn núi đều là bạch ngọc, nhiều nơi được kỳ công chạm trổ lên những khối kiến trúc xinh đẹp. Rất nhiều tu sĩ không ngừng phi hành ra vào, đủ loại pháp bảo phi hành trên bầu trời, nhìn giống một khu du lịch hơn là nơi săn bắt Cửu Tiết Bạch Ngọc Hạt.
Vũ Thần nhìn bộ dạng của Dương Thiên, không khỏi lắc đầu:
- Còn tưởng ngươi cái gì cũng biết, thì ra cũng chỉ mới đến đây lần đầu. Bạch Ngọc Sơn vốn là danh lam thắng cảnh. Cả dãy núi tạo thành từ bạch ngọc, ngọc khí có tác dụng thanh lọc cơ thể, khiến tinh thần sảng khoái, loại trừ tâm ma tu luyện. Hằng năm có rất nhiều tu sĩ đến đây, mượn nhờ ngọc khí tu luyện. Cửu Tiết Bạch Ngọc Hạt phần lớn sinh sống mặt bên kia Bạch Ngọc Sơn. Nghe nói nơi đó phẩm chất bạch ngọc có chút khác biệt, rất phù hợp cho bọn chúng phát triển.
Dương Thiên gật gù:
- Ngươi đã biết rõ như vậy, hẳn là cũng biết con đường nào đi đến mặt sau của Bạch Ngọc Sơn chứ?
Vũ Thần gật đầu:
- Để tránh Cửu Tiết Bạch Ngọc Hạt bất ngờ tấn công những tu sĩ đang tu luyện tại đây, một môn phái đã bày ra một cái bình chướng ngăn cách hai bên. Bình chướng này có vài khe hở để cho những tu sĩ muốn săn bắt Cửu Tiết Bạch Ngọc Hạt đi qua. Tuy nhiên, xem như để trả công cho môn phái kia vì đã dựng lên bình chướng này, mỗi tu sĩ muốn qua đều phải trả một lượng linh thạch nhất định.
Dương Thiên ra vẻ suy ngẫm:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-chan-tien/1460997/chuong-639.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.