Hai người đồng thời đưa tay ra, hai khối thịt Du Không Thú đã được chế biến kỹ, tẩm ướp gia vị đầy đủ bay đến. Bọn hắn trực tiếp dùng cách dân dã nhất, tay không nắm lấy khối thịt đưa lên miệng cắn xuống. Mùi hương xông lên đến tận não, đủ loại hương vị từ mặn, ngọt, cay… lan tỏa trong miệng. Khối thịt có độ dai vừa phải, nhai một lúc thì giống như tan ra, trôi tuột xuống cổ họng, vừa ngon lại vừa khiến người ta cảm thấy tiếc nuối, không tự chủ được đưa lên miệng cắn thêm một miếng nữa.
Cứ như vậy không ngừng, Dương Thiên cùng Vạn Sự Thông cứ ăn hết khối này đến khối khác. Cả hai cũng không quên uống rượu, đàm đạo nhân sinh, những sự kiện đang và sắp xảy ra ngoài kia. Khi nhắc đến chuyện Vực Ngoại Thiên Ma sắp sửa tấn công, Long Giới rục rịch hay những vị diện khác bày tỏ thái độ, hành động như thế nào, cả hai đều tỏ vẻ dửng dưng, tựa như những chuyện kia hoàn toàn không liên quan gì đến mình.
Cùng Vạn Sự Thông nói đủ mọi chuyện trên đời, Dương Thiên lại bâng quơ nhớ tới những nữ nhân của hắn. Hắn tin rằng các nàng vẫn sẽ sống tốt, chỉ là không có hắn bên cạnh, các nàng có vui vẻ hay không? Nếu có vui vẻ thì cũng không phải là vì hắn. Tâm trạng phức tạp, Dương Thiên chợt nhớ đến một câu nói mà hắn đã từng đọc được ở đâu đó: “Đời người ngắn ngủi, không có ước mộng thì thật khó tồn tại. Chỉ có mỹ thực và mỹ nhân là không thể phụ lòng…”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-chan-tien/1460975/chuong-617.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.