Dương Thiên lắc đầu chán nản:
- Lão già nhà ngươi, lần nào gặp mặt cũng chỉ có một câu này. Không phải ta vẫn sống khỏe hay sao. Ngược lại, tự nhìn bản thân mình đi. Thương thế chưa khỏi, khí tức hỗn loạn. Còn dám đứng trước mặt của ta lên giọng, ngươi ngại mạng mình quá dài sao?
Những gì Dương Thiên nói đều là thật, vết thương lần trước hắn gây ra cho Long Uyên quá lớn. Tuy Long Vân cũng những người khác đã sử dụng rất nhiều đan dược quý hiếm để chữa trị, nhưng thời gian quá ngắn, Long Uyên vẫn không cách nào khôi phục lại như cũ. Nếu như nói thứ mà hắn có thể dựa vào, vậy thì chính là đám Long Tộc đang ở xung quanh. Đối mặt với lực lượng hùng hậu như vậy, cho dù Dương Thiên có mạnh hơn nữa cũng không chỉ có nước thất bại mà thôi.
Long Uyên nhớ lại, lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, Dương Thiên chỉ là một tên Đại Thừa kỳ, thứ mà bọn hắn vung tay lên cũng có thể bóp chết được. Bọn hắn xem thường Dương Thiên, không dùng toàn lực để truy bắt, cuối cùng bị tên kia chơi cho một vố đau, chịu không ít nổi đau xác thịt.
Lần thứ hai gặp lại, Dương Thiên đã đạt đến Độ Kiếp Nhất Chuyển, trong mắt Long Uyên vẫn không tính là gì. Thế nhưng tên kia lại lợi dụng trận pháp khiến hắn cùng những người khác chịu thiệt, cuối cùng vẫn là để Dương Thiên chạy thoát.
Lần thứ ba bọn hắn gặp nhau, Dương Thiên đã không còn là một tên tép riu mà Long Uyên có thể tùy ý bóp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-chan-tien/1460957/chuong-599.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.