Không cần phải suy đoán, người đến chính là Long Tích Nguyệt, cũng chỉ có nàng mới biết rõ vị trí của động phủ này. Dương Thiên bước ra cửa động, vẻ mặt tươi cười. Long Tích Nguyệt dừng lại trên không, ngơ ngác nhìn Dương Thiên một lúc mới từ từ hạ xuống trước mặt hắn. Nàng sẵn giọng:
- Long Vũ Hạo, tên khốn kiếp. Nếu như ngươi vẫn bình an tại sao không trở về, hại ta lo lắng cho ngươi suốt thời gian qua.
Long Tích Nguyệt không hề biết những chuyện đã xảy ra, nàng vẫn cho rằng từ sau khi hai người bọn họ chia tay, Dương Thiên vẫn luôn một mực ở trong Tàn Long Sơn Mạch. Chuyện này Dương Thiên cũng không tiện nói ra, hắn để Long Tích Nguyệt tin những điều nàng đang suy nghĩ là đúng.
- Ngươi lo lắng cho ta?
Long Tích Nguyệt hơi khựng lại, có chút khó khăn nói:
- Dù sao chúng ta cũng cùng nhau trải qua nhiều nguy hiểm, ngươi lại cứu mạng ta nhiều lần như vậy. Chúng ta có thể xem như bằng hữu đi.
Đến lượt Dương Thiên câm nín. Vài giây sau hắn khẽ lắc đầu. Bằng hữu thì bằng hữu, có những chuyện không thể vội được. Dương Thiên cười nói:
- Chuyện của ta ở đây còn chưa giải quyết xong, tạm thời còn chưa thể rời đi. Đúng rồi, làm sao ngươi đến được nơi này?
Nếu đã giả vờ thì phải làm sao cho giống nhất. Dương Thiên làm ra vẻ chuyện gì cũng không biết, đợi Long Tích Nguyệt giải thích. Long Tích Nguyệt cho rằng Dương Thiên từ đầu đến cuối vẫn luôn ở trong Tàn Long Sơn Mạch, không biết những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-chan-tien/1460940/chuong-582.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.