Long Tích Nguyệt im lặng, nếu nguyên nhân thực sự là do hai miếng ngọc bội, vậy cha nàng chính là người đáng nghi nhất. Thế nhưng cho dù có nghĩ nát óc, Long Tích Nguyệt cũng không thể hiểu được vì sao Long Chiến Thiên lại làm chuyện này.
Long Chiến Thiên bình thường đối xử với nàng rất lạnh nhạt. Bản thân hắn cũng chỉ quan tâm đến quyền lực và sức mạnh, những thứ còn lại chỉ là phụ. Có câu “hổ dữ không ăn thịt con”, cho dù đối xử với nàng lạnh nhạt thế nào, Long Chiến Thiên cũng chưa từng làm việc gì tổn hại đến Long Tích Nguyệt.
Dương Thiên biết nói ra chuyện này sẽ khiến Long Tích Nguyệt khó xử, hắn đành dối lòng nói:
- Đây chỉ là suy đoán của ta, chưa có căn cứ để xác thực. Rất có thể là kẻ nào đó đã động tay lên ngọc bội trước khi đưa cho cha ngươi, cũng có thể là hắn muốn thử thách rèn luyện hai người chúng ta. Trước khi mọi chuyện sáng tỏ, ngươi không cần phải suy nghĩ quá nhiều.
Long Tích Nguyệt biết Dương Thiên đang muốn an ủi mình. Ngọc bội của Long Chiến Thiên, kẻ nào dám động tay động chân vào, chẳng lẽ ngại mạng quá dài sao? Bất quá, Dương Thiên nói không sai, trước khi mọi chuyện sáng tỏ, có lo lắng cũng vô ích mà thôi.
Dương Thiên nói tiếp:
- Trước tiên chúng ta phải quay lại chỗ Thi Long. Nếu thứ kia vẫn đang ngủ say thì dễ nói, còn nếu nó đã tỉnh lại, có lẽ sẽ phải sửa đổi kế hoạch đi một chút.
- Sửa đổi?
Dương Thiên cười:
- Chuyện này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-chan-tien/1460891/chuong-533.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.